Nếu không có nàng ở phía sau làm tất cả, hiện giờ cho dù hắn còn mạng cũng chỉ là một cô hồn dã quỷ mất hết tất cả, chỉ có thể cô đơn, tạm bợ lêu lổng ở Bắc Vực mà thôi.
Nhưng mà...
Tại sao...
Ngươi lại lựa chọn yên lặng rời đi...
Ta bây giờ đã trưởng thành thành dáng vẻ mà ngươi muốn thấy, đã đứng ở đỉnh cao mà ngươi kỳ vọng.
Nhưng tại sao ngươi lại không thể tận mắt nhìn thấy tất cả.
Năm đó vì khiến cho ta trưởng thành, vì muốn ta cắt đứt hết vướng bận và do dự, ngươi đã không nói tất cả mọi chuyện với ta.
Nhưng sau đó, lựa chọn của ngươi, rốt cuộc là vì sao...
Trên người ngươi, rốt cuộc phải gánh vác chuyện gì... Bất kể là gì cũng được, tại sao lại không để ta gánh vác cùng ngươi, để chúng ta cùng nhau đối mặt...
Ngươi trải xong đường cho ta, chỉ dẫn ta giành được cuộc sống tốt đẹp nhất, tại sao lại để cho mình một kết cục như vậy?
...
“Vân Triệt của Vân Thị, thê tử là Hạ Khuynh Nguyệt, bất hiếu với nhạc phụ nhạc mẫu, không hòa thuận với tông tộc, giết phụ sát đệ, vô tình tuyệt nghĩa, độc như rắn rết... tội ác vạn lời không nói hết.”
“Quyết ý hưu truất, đoạn tuyệt quan hệ! Sau này không còn ân tình, chỉ còn mối hận muôn đời không dứt!”
...
“Ha... ha ha...” Vân Triệt nở nụ cười, cười đến bi thương vô hạn, khóe môi hắn run run, rỉ ra từng giọt máu tươi.
Nàng đã cứu vớt cuộc đời hắn.
Mà thứ hắn để lại cho nàng, chỉ có ánh mắt thù hận nhất, lời nói độc ác quyết tuyệt nhất... và chính tay hủy diệt tất cả những thứ quan trọng nhất của nàng...
Điều đau đớn hơn chính là hắn không hề có một chút cơ hội bù đắp... cho dù là cơ hội báo đáp hay chuộc tội.
Trong vô thức, hắn đã đi tới một không gian yên tĩnh lạ thường.
Nơi này là tinh vực rộng lớn nhất ở Đông Thần Vực.
Chỉ ngắn ngủi vài tháng trước, hắn đã dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói với Vân Vô Tâm rằng, nơi này từng là Nguyệt Thần Giới, là tinh giới đã bị hắn phá hủy đến mức không thể tìm thấy một chút dấu vết nào của sự tồn tại.
Đúng vậy, mắt thường có thể nhìn thấy được, tinh vực mênh mông thực sự đã không còn chút dấu vết nào của Nguyệt Thần Giới nữa.
Vân Triệt run rẩy vươn tay, nắm lấy khoảng không trước mặt...
Nơi này từng là tinh giới mà nàng thống trị, là không gian mà hình bóng của nàng ở lại ở lại lâu dài.
Nhưng những ngón tay dần dần bất lực, bất kể thế nào cũng không thể chạm vào dù chỉ là khí tức nhỏ nhất của nàng.
Thân thể hắn lại lang thang, trong lúc mất hồn, không biết lại trôi qua bao lâu, hắn dừng lại ở một tinh vực trống trải khác.
Nơi này là nơi mà năm đó hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi quyết chiến với Hạ Khuynh Nguyệt, những ngôi sao lớn nhỏ từng tồn tại trong không gian này đều đã bị hắn phá hủy.
“Khuynh Nguyệt ta đây dốc sức diệt họa thay trăm họ.”
Năm đó, Hạ Khuynh Nguyệt vừa đi lên đã trực tiếp thiêu cháy mệnh nguyên, phô ra sức mạnh Thần Lực Tử Khuyết không gì sánh được, dồn hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi vào thế hạ phong.
Lúc sau, gần như toàn bộ sức mạnh dồn về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Ban đầu, nàng đã tự đưa mình vào chỗ chết... cuối cùng dùng tất cả sức mạnh mà nàng đã đốt cháy chỉ để giết Thiên Diệp Ảnh Nhi.
...
“Vân Triệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi hiện tại là nô bộc của ngươi, ngươi có thể tùy ý sử dụng, lợi dụng, trút hận, dâm nhục, chà đạp... nàng. Ngươi muốn làm gì nàng, đều do ý muốn của ngươi. Nhưng có một điều ngươi phải nhớ kỹ!”
“Nàng là người ta phải giết! Lần này ta bố trí để nàng làm nô bộc của ngươi, không phải là không muốn giết nàng, mà là tạm thời không thể giết nàng! Ngươi và nàng có phát sinh chuyện gì cũng đều không liên quan đến ta. Nhưng... tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm! Càng không thể sinh con cái gì đó! Hiểu chưa?”
“...”
“Còn có một chuyện khác, ngươi tốt nhất nên ghi nhớ trước... Sau ngàn năm nữa, Thiên Diệp nhất định phải do ta giết!”
...
Ngày hôm đó, trận chiến đó, Thiên Diệp Ảnh Nhi bị Hạ Khuynh Nguyệt đẩy vào lồng giam Tử Nguyệt. Sau đó, Thần Kiếm Tử Khuyết đâm thẳng giữa lưng nàng... Một kiếm này đủ khiến nàng bị thương nặng, thậm chí có thể giết chết nàng.
Nhưng hắn dùng chính thân thể mình để đỡ kiếm cho Thiên Diệp Ảnh Nhi. Bên hông hắn bị đâm một nhát, hắn thuận theo lực lượng phản công, khiến Hạ Khuynh Nguyệt bị thương nặng, máu vẩy đầy trời...
Ánh trăng hủy diệt của Nguyệt Thần Giới chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch của Hạ Khuynh Nguyệt, cánh tay ngọc nắm Thần Kiếm Tử Khuyết ấn sâu vào vết máu do chính tay hắn gây nên, nàng dường như không cảm thấy đau đớn, chỉ khẽ kêu lên một tiếng lạnh nhạt như mộng:
“Vân Triệt, ngươi còn nhớ lời thề năm đó ngươi đã thề với ta không?”
...
Nguyệt Thần Giới nàng muốn bảo vệ nhất...
Thiên Diệp Ảnh Nhi nàng muốn giết nhất...
Mọi ngóc ngách trong tâm hồn dường như bị xé rách, bị cắn xé một cách tàn nhẫn.
“A... a... a...”
Giữa hai kẽ răng chảy ra vết máu, đồng tử của hắn thi thoảng co rút lại, cổ họng không ngừng tràn ra tiếng nức nở đau đớn không giống tiếng người.
Năm đó, sức mạnh của Hạ Khuynh Nguyệt khi không ngừng bị trọng thương... mỗi luồng, mỗi kiếm, lúc này đều trở thành cực hình cực hạn nhất thế gian, cắn xé trái tim và linh hồn Vân Triệt, khiến cho hắn đau đớn.
Hết chương 2124.