Hắn đau đớn câm lặng ngẩng đầu, tầm mắt u ám, hắn dường như thấy được bóng dáng đẫm máu của Hạ Khuynh Nguyệt năm đó... Máu tươi thấm đẫm hồng y của nàng, cô độc và thê lương vô tận.
Bước chân hắn bước về phía trước, đi tìm kiếm, chạm vào quỹ đạo mà năm đó bóng dáng nàng từng lướt qua.
Cho đến khi rời khỏi Đông Thần Vực, đến tận Thái Sơ Thần Cảnh.
... Vực sâu vô tận, sương trắng mờ mịt.
Hắn đứng bên vực thẳm, nhìn vực thẳm vô tận đem mọi thứ trả về hư vô.
Nơi này là nơi kết thúc mà nàng đã chọn vì mình.
Hắn và Hạ Khuynh Nguyệt lớn lên ở Lưu Vân Thành.
Nhưng trong trí nhớ của hắn, hình ảnh rõ ràng nhất sớm nhất về nàng chính là dáng người mặc giá y đỏ thẫm đó.
Trước năm mười sáu tuổi... tuổi nhỏ, tất cả những gì liên quan đến thời niên thiếu của nàng đều đã trở nên mơ hồ như vậy.
Trong trí nhớ, bóng dáng cuối cùng của nàng cũng là một bộ xiêm y đỏ thẫm.
Một cảnh tượng tuyệt đẹp và choáng ngợp, một cảnh tượng đẹp thê lương đến mức tan vỡ trái tim.
“... Vân Triệt, ngươi nhớ kỹ, ngươi cuối cùng không phải chết trong tay ngươi!”
Phịch!
Vân Triệt vô lực quỳ gối trên mặt đất, trong con ngươi của hắn ngay cả bóng tối cũng đang lui về phía sau, chỉ còn lại sự vô hồn yếu ớt.
Ngươi ngờ đến, hoặc là có chút khả năng, tương lai ta sẽ biết tất cả những chuyện này... thế nên, sức mạnh cuối cùng của ngươi, là giải thoát ta, tự kết liễu mình.
Mãi đến khoảnh khắc cuối cùng, ngươi vẫn nghĩ cho ta...
Ta...
“Vân... Triệt?”
Trong thế giới mờ mịt, dường như có một giọng nói nữ tử mang theo sự ngạc nhiên và nghi ngờ truyền tới.
Quân Tích Lệ đứng cách hắn không xa, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa ánh kiếm ngẩn ra nhìn Vân Triệt đang quỳ trên mặt đất, toàn thân đang không ngừng run rẩy, thật lâu không thể tin vào hai mắt và tri giác của mình.
Nhưng mà hắn không hề phản ứng với sự xuất hiện và giọng nói của nàng.
Tay hắn vẫn ôm chặt lấy ngực mình, năm ngón tay vặn vẹo muốn gãy... Dường như hắn đang muốn dùng ngón tay để móc ra trái tim mình.
“Ngươi... không sao chứ?” Quân Tích Lệ lại thử thăm dò tiến về phía trước hai bước, lúc chạm vào khí tức của hắn thì lập tức ngừng lại giống như bị kinh hãi.
Rõ ràng không có bị thương, nhưng khí tức của hắn lại hỗn loạn đến mức hoàn toàn mất trật tự, mà khuôn mặt hắn... thực sự là tái nhợt đến mức kiến người ta sợ hãi, giống như giấy dầu, hoàn toàn không nhìn ra được một chút huyết sắc.
Quân Tích Lệ hoảng sợ tại chỗ.
Hắn hiện giờ chính là Vân Đế nhìn xuống chúng sinh bốn vực, sao hắn lại...
Đúng lúc này, khuôn mặt tái nhợt của Vân Triệt đột nhiên đỏ bừng lên.
Phụt.
Một dòng máu tươi từ trong miệng Vân Triệt điên cuồng phun ra, phun về phía vực sâu vô tận phía trước.
Đồng tử của hắn không còn màu sắc, thân hình đang quỳ trên mặt đất không còn chút sức lực ngã về phía trước.
“Vân Triệt!”
Quân Tích Lệ kêu lên một tiếng, bất chấp chuyện khác, nàng nhanh chóng lao tới, ôm lấy thân hình đã ngã xuống của Vân Triệt.
Hành động dưới cơn hoảng loạn, khuôn mặt Vân Triệt nặng nề vùi vào ngực nàng... Thân thể Quân Tích Lệ bỗng chốc cứng lại, đầu óc thoáng xuất hiện một khoảng trống rỗng ngắn ngủi. Lúc nàng đẩy hắn ra theo bản năng, lại phát hiện nam nhân trên người không hề nhúc nhích.
Nàng có chút bối rối, dời Vân Triệt từ trước ngực xuống đầu gối... Đúng là hắn đã hôn mê, nhưng trong cơn hôn mê, hắn lại nghiến chặt hai hàm răng, ngũ quan không ngừng vặn vẹo đau đớn.
Từng vết máu trên khóe miệng lại càng thêm ghê người.
Phía sau, một hơi thở già nua chậm rãi tiến đến.
“Sư tôn.” Quân Tích Lệ mờ mịt nói: “Hắn... bị làm sao vậy?”
Quân Vô Danh khẽ thở dài, nói: “Đau đến mất hồn, thương đến thiêu tâm. Hắn nhất định đã gặp phải một chuyện đau thấu tâm can.”
“Đau... thấu tâm can?” Quân Tích Lệ cụp mắt nhìn nam tử trong vòng tay mình, trong lòng trào dâng từng trận đau đớn lạ thường.
“Với vị trí của hắn hiện tại, cùng với kinh nghiệm cả đời, người có thể ép hắn đến tận tình cảnh này, chỉ có chính hắn.” Giọng nói Quân Vô Danh khàn khàn: “Xem ra trong cuộc đời của hắn đã xuất hiện một chuyện khiến hắn không thể tha thứ cho chính mình.”
Không thể... tha thứ cho mình?
Nàng bất giác vươn tay chạm vào khuôn mặt hắn, muốn xoa dịu những đau đớn không ngừng hiện lên trên khuôn mặt hắn.
Nàng không hiểu...
Sức mạnh của hắn, địa vị của hắn, tất cả đều đã đạt đến tối đa. Còn có chuyện gì có thể khiến hắn đau khổ như vậy, khiến hắn không thể tha thứ cho chính mình...
Trong thế giới xám xịt vô biên, truyền đến tiếng thở dài xa xăm như một mộng:
“Không ngờ chân tướng mọi chuyện lại tổn thương ngươi đến mức này.”
Ý thức của Vân Triệt liên tục chìm trong thế giới xám xịt, rồi lại chìm xuống, tưởng như vô tận không ngừng.
“Là… ngươi.”
Giọng nói của nữ tử ở từ xa vang tới lại chậm rãi khôi phục vẻ quen thuộc.
Hắn đã sớm nghe giọng nói này không chỉ một lần, nhưng mỗi lần rời khỏi thế giới linh hồn kỳ lạ này, hắn đều sẽ quên hết toàn bộ, nhưng mỗi lần trở lại thế giới này đều sẽ lại nhớ lại một lần nữa.
“Ta không nên cưỡng ép xuất hiện, nhưng trong lòng của ngươi xuất hiện quá nhiều vết nứt, cứ tiếp tục như thế, cái tên Hạ Khuynh Nguyệt này sẽ trở thành nỗi đau đáu cả đời ngươi, tổn thương cả đời ngươi.”
Hết chương 2125.