“Đây là kết quả nàng nhất định không thể chấp nhận, cũng sẽ trở thành tổn thương cả đời nàng.”
“Cho nên ta không thể không can thiệp.”
Khuynh… Nguyệt…
Không ngờ ở thế giới này, hắn cũng nghe đến cái tên này.
Ở thế giới này, nỗi đau vẫn rõ ràng như vậy.
“Rốt cuộc ngươi là ai… Chuyện ngươi nói là gì đây?” Hắn hỏi.
“Ngươi sẽ biết ta là ai. Tuy còn hơi sớm, nhưng việc đã đến nước này, có lẽ cũng chỉ có thể cho ngươi biết tất cả, có điều trước đó ngươi còn có một lựa chọn khác.”
“Để ta hoàn toàn xóa đi đoạn ký ức này cho ngươi.”
“Từ đó, ngươi sẽ mãi mãi quên đi Hạ Khuynh Nguyệt cùng với tất cả đau khổ và hối hận. Như vậy, ngươi sẽ không còn đau lòng và khổ sở nữa, từ nay về sau vô ưu vô lo, cả đời an ổn và như ý.”
Mãi mãi… quên đi Hạ Khuynh Nguyệt?
Không…
Không…
Không…
“Không được… Không được!!”
Tiếng gầm mãnh liệt này gần như đánh gãy tất cả từng sợi dây linh hồn của hắn.
“Ta không thể quên nàng… Tuyệt đối không thể!”
Linh hồn rung động và giãy dụa quá mức kịch liệt khiến cho thế giới xám xịt hơi méo mó: “Mọi thứ ta có về nàng… cũng chỉ còn lại những ký ức đó, ai cũng đừng hòng cướp đi.”
“Một câu trả lời không có gì bất ngờ.”
Giọng nữ tử xa xăm mờ ảo vang lên, mang theo tiếng thở dài khe khẽ: “Đây là tình cảm của sinh linh, dù có chứng kiến ngàn đời thì vẫn huyền diệu đến mức khiến người khác khó hiểu.”
“Nhưng ta làm gì có tư cách mà than thở về kẻ khác chứ.”
“Vân Triệt.” Nàng gọi tên hắn: “Ta sẽ nói cho ngươi tất cả nhân quả cuốn vào Hạ Khuynh Nguyệt. Ta không thể phán đoán được đến cuối cùng ngươi có thể xóa nhòa vết thương lòng đến từ nàng không, ta chỉ hy vọng sau khi biết tất cả, ngươi không đến mức cứ đau đáu trong lòng mãi.”
“Nếu không sau này chắc chắn nàng không thể tha thứ cho chính mình.”
“Ngươi… biết… mọi thứ về Khuynh Nguyệt sao?” Hắn hỏi… mang theo mong mỏi và khát vọng bắt đầu cuộn trào dữ dội.
“Ta có thể trực tiếp khắc ấn tất cả nhân quả và chân tướng vào hồn ngươi, nhưng ta nghĩ đối với ngươi mà nói, ngươi sẽ càng mong muốn dùng ngũ cảm của mình, tự mình trải nghiệm quá khứ mà ngươi không biết của nàng.”
“Trên người nàng, cũng có ‘ấn ký hư vô’, chẳng qua không thuần túy như của ngươi, cho nên thông qua khí tức hư vô nhiễm lên đồ vật nàng để lại cũng đủ để tiến hành một lần ‘truy ức hư vô’.”
“Vậy thì, nếu ngươi muốn tận mắt nhìn và nghe về quá khứ của nàng, ngươi phải tìm được một di vật trên ba năm của nàng.”
“Ngươi sẽ tìm được thôi.”
…
Giọng nói đi xa, thế giới xám xịt từ từ biến mất như cơn bụi bặm.
Vân Triệt lập tức mở mắt.
Lần này, hắn hoàn toàn không quên mất không gian thần bí xám xít và giọng nói mờ ảo như mộng kia.
Hắn nhớ rõ ràng từng từ.
Di vật của Khuynh Nguyệt…
Di vật của Khuynh Nguyệt!!
Vân Triệt không kịp phân rõ thế giới xung quanh, đột ngột đứng dậy, bên tai truyền đến tiếng hô kinh ngạc của nữ tử.
“Ngươi…”
Nơi này là trung tâm của Thái Sơ Thần Cảnh, phía sau là vực thẳm hư vô, bên cạnh là Quân Tích Lệ… Còn có Quân Vô Danh nâng mắt nhìn sang ở cách đó không xa.
Nhưng hắn không kịp nói một từ, chỉ hoảng hốt lao về phía trước… Sau khi liên tục lảo đảo mới phi thân lên, bay thẳng về phía xa.
…
Di vật đã giữ bên người hơn ba năm…
Trong đầu Vân Triệt chỉ hỗn loạn lặp đi lặp lại những chữ này.
Chủ nhân của giọng nói đó là ai, vì sao nàng lại biết tất cả mọi chuyện, hắn hoàn toàn không còn thời gian nghĩ đến.
Nguyệt Thần Giới đã không còn tồn tại nữa, nơi dễ dàng tìm thấy di vật của nàng nhất đã bị hắn tự tay chôn vùi.
Mà trên người hắn… tất cả thứ liên quan đến Hạ Khuynh Nguyệt đều đã bị hắn phá hủy trong thù hận lúc ở Bắc Thần Vực.
Hàng vạn hàng ngàn lời hối hận cũng không đủ để hình dung một phần nội tâm Vân Triệt lúc này.
Hắn lao ra khỏi Thái Sơ Thần Cảnh, đi thẳng đến Nam Thần Vực.
Một cơn bão điên cuồng quét qua Đế Vân Thành, một đám thủ vệ Đế Thành còn chưa kịp hoàn hồn từ kinh hãi, hắn đã sử dụng đại trận Thứ Nguyên của Đế Vân Thành để truyền tống tới đại lục Thiên Huyền.
Hạ phủ, Lưu Vân Thành.
Âm thành trầm đục vang lên, Vân Triệt đáp xuống từ trên trời, gia đinh trong coi viện đã bị hắn trực tiếp bắt lấy: “Phòng nào là khuê phòng Khuynh Nguyệt ở trước kia… Nói mau!”
Khi còn trẻ, rõ ràng hắn thường tới đây tìm Hạ Nguyên Bá chơi đùa… Vì sao lại hoàn toàn không nhớ nổi khuê phòng Hạ Khuynh Nguyệt ở lúc còn trẻ?
Gia đinh sợ đến mất hồn mất vía, vươn ngón tay run rẩy chỉ về căn phòng lúc trước Trì Vũ Dao chỉ.
Bóng dáng hắn lướt qua, đứng ở trước cửa, khí tức vội vã bình tĩnh lại, bàn tay hơi run rẩy khẽ đẩy cửa ra.
Hệt như Trì Vũ Dao, theo tầm mắt, hắn có thể nhìn thấy trang trí đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa, e rằng không thể tìm được một chút dấu vết và khí tức Hạ Khuynh Nguyệt để lại.
Hắn quay lại, gia đinh vẫn chưa hết hoảng sợ, lại bị hắn bắt lại, hắn thở hổn hển nói: “Vì sao phòng của nàng lại trống trải thế này? Đồ vật nàng để lại đâu? Đều bỏ đi đâu hết rồi!?”
“Ta…” Gia đinh tái mặt, miệng liên tục khép mở hơn mười lần mới phát ra tiếng lắp bắp: “Phòng… Phòng của tiểu thư… Bọn ta… Chưa… Chưa từng chạm vào…”
Hết chương 2126.