Linh giác của hắn đã thăm dò toàn bộ Hạ phủ hơn mười lần, nhưng lại không tìm được gì. Gia đinh bị hắn đẩy ra một cái, sau đó không gian bị xé rách, bóng dáng của hắn trực tiếp biến mất tại chỗ.
Ầm!!
Tại thương hội Hắc Nguyệt, không gian trước mặt Hạ Hoằng Nghĩa trực tiếp tan vỡ, bóng dáng Vân Triệt bước ra.
Hắn chưa kịp lên tiếng, Vân Triệt đã di chuyển đến gần, ánh mắt và giọng nói đều áp bách khiến người khác nghẹt thở: “Hạ thúc thúc, trên người ngươi có đồ vật Hạ Khuynh Nguyệt để lại cho ngươi không! Y phục, trang sức… cái gì cũng được!”
Cho dù Vân Triệt đã cố gắng hết sức khống chế, nhưng trong mắt Hà Hoằng Nghĩa, trạng thái của hắn vẫn quá mức dọa người. Hắn bình tĩnh rất nhanh, không chút suy nghĩ nói thẳng: “Trên người ta không có đồ Khuynh Nguyệt để lại.”
“Một thứ… cũng không có?” Vân Triệt chưa từ bỏ ý định mà hỏi.
“Không có.” Hạ Hoằng Nghĩa rất chắc chắn lắc đầu: “Triệt Nhi, ngươi bình tĩnh trước đã, xảy ra chuyện gì vậy?”
Chưa kịp nhận được câu trả lời, Vân Triệt đã biến mất trước mặt hắn.
Không sao, không sao…
Còn có Băng Vân Tiên Cung… Nàng ở đó nhiều năm như vậy, nhất định có để lại gì đó!
Không gian của Băng Cực Tuyết Vực bị xé rách, hơi lạnh và gió tuyết lập tức bị khí tràng của Vân Triết ép tán đi.
Sự khác thường của khí lưu khiến Sở Nguyệt Thuyền và Sở Nguyệt Ly đồng thời ngẩng đầu lên, nháy mắt đã thấy bóng dáng Vân Triệt bay từ trên trời xuống.
“Sao ngươi lại trở về vào lúc này?” Sở Nguyệt Thuyền khẽ cau mày: “Vô Tâm đâu?”
Vân Triệt hoàn toàn không kịp trả lời câu hỏi của nàng, tiến lên vội vàng nắm lấy vai nàng: “Nguyệt Thuyền, trong Băng Vân Tiên Cung có đồ vật Khuynh Nguyệt để lại không… Giao hết cho ta, giao hết cho ta!”
Sở Nguyệt Thuyền và Sở Nguyệt Ly đồng thời kinh ngạc…
Lần đầu tiên tới Băng Vân Tiên Cung, Trì Vũ Dao cũng hỏi về băng thất và di vật của Hạ Khuynh Nguyệt một cách khó hiểu.
Hơn nữa, hắn cũng chưa từng cho phép bất kì ai nhắc tới ba chữ “Hạ Khuynh Nguyệt” trước mặt hắn. Nhưng vào lúc này, hắn dùng giọng điệu khẩn trương, hơi run rẩy nói ra hai chữ “Khuynh Nguyệt”.
Sở Nguyệt Thuyền không hỏi Vân Triệt đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn vào mắt hắn rồi nói: “Ngươi đã quên rồi sao, Băng Vân Tiên Cung năm đó đã bị hủy diệt do trận chiến giữa Tiểu Yêu Hậu và Hiên Viên Vấn Thiên, đương nhiên mọi thứ mà Hạ Khuynh Nguyệt để lại ở Băng Vân Tiên Cung cũng hóa thành tro bụi theo.”
“Bên trong Băng Vân Tiên Cung mới bây giờ, nào có di vật của nàng.”
“…” Cơ thể Vân Triệt cứng đờ, hai mắt nhanh chóng mờ đi, nhưng ngay lập tức, hắn chợt nghĩ ra gì đó, đột nhiên quay sang Sở Nguyệt Ly: “Nguyệt Ly! Ngươi từng là sư phụ của Khuynh Nguyệt, trên người ngươi nhất định có đồ vật nàng để lại, hoặc liên quan đến nàng, đúng không!”
“Không có.” Sở Nguyệt Ly lắc đầu: “Mấy năm nay, ta thường xuyên nhớ Khuynh Nguyệt, chuyện tiếc nuối nhất đó là không vật tưởng niệm.”
“…” Hai tay Vân Triệt chậm rãi buông thõng, khẽ thở hắt một hơi, sau đó vô lực ngã ngồi xuống nền băng tuyết lạnh như băng.
Nhà… Băng Vân Tiên Cung… Nguyệt Thần Giới…
Đây là quỹ đạo trong cuộc đời ngắn ngủi của Hạ Khuynh Nguyệt, ba nơi nàng đã từng ở lại trong một thời gian dài.
Trong nhà trống trải không một vật.
Nguyệt Thần giới bị hắn phá hủy.
Ngay cả Băng Vân Tiên Cung…
Trên đời này, ngoài ký ức về nàng, dường như không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy nàng từng tồn tại.
Không…
Sẽ không như vậy… Nhất định ta còn để sót gì đó!
Bình tĩnh… Bình tĩnh lại!
Sở Nguyệt Ly nhìn Vân Triệt, lại nhìn về phía tỷ tỷ, nhất thời không dám nói.
Sở Nguyệt Thuyền chậm rãi cúi người trước mặt Vân Triệt: “Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là về… chuyện của Khuynh Nguyệt sao?”
Vân Triệt không trả lời, hai tay hắn ôm chặt lấy đầu, liều mạng bình tĩnh lại.
Nhưng suy nghĩ hỗn loạn hoàn toàn không thể dừng lại, mỗi tế bào trong cơ thể hắn đều điên cuồng tìm kiếm nơi có thể tồn tại di vật của Hạ Khuynh Nguyệt.
Lúc này, một nữ tử nhỏ nhắn hoạt bát mang theo vẻ mặt vui mừng, sôi nổi chạy tới, trong miệng phát ra giọng nói nữ tính non nớt: “Đại cung chủ, nhìn xem! Gương Băng Lăng ta tự mình ngưng kết!”
Đây là nữ tử bơ vơ mà Sở Nguyệt Ly nhặt từ bên ngoài về ba tháng trước, nàng mới tu Băng Vân Quyết, lần đầu tiên có thể hóa huyền thành băng, việc này đối với nàng mà nói, chắc chắn là thời khắc đủ để khắc ghi cả đời.
Giọng nói nữ tử mang theo một loại kỳ ảo tự nhiên, tràn đầy trong hồn hải cực kỳ hỗn loạn của Vân Triệt.
Gương… Băng… Lăng…
Gương…
Gương…!!
Vân Triệt như linh quang xuyên thấu linh hồn, như sấm sét đùng đoàng quanh thân. Hắn đột ngột ngẩng đầu, khí tức xao động quanh thân cuốn lấy gió lốc đầy trời của Băng Cực Tuyết Vực, cũng dẫn đến tiếng hô kinh ngạc thất thố của nữ tử.
Chiếc gương đồng đó!!
Vân Triệt không dừng lại bao lâu, thậm chí không kịp giải thích một lời với Sở Nguyệt Thuyền, chỉ lập tức bay đi, để lại Sở Nguyệt Thuyền và Sở Nguyệt Ly ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng kinh hãi hồi lâu.
Nam Thần Vực, Thất tinh giới.
Dương liễu rủ trong gió, nước chảy róc rách. Cẩn Nguyệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của muội muội, chậm rãi đi bộ trên bờ đê phủ kín màu xanh.
Ma Nhân hắc ám lân cận không đáng sợ như dự đoán, lệnh cấm của Vân Đế cũng được thực thi cực kỳ nghiêm minh và khắc nghiệt, sự tồn tại của Duy Tự Giả đồng thời ràng buộc, nhưng cũng mang đến công chính và yên bình còn tốt hơn trước.
Hết chương 2127.