Khủng hoảng tan đi, bầu không khí của Thất tinh giới cũng đã xảy ra thay đổi to lớn trong vài năm ngắn ngủi này.
“Tỷ tỷ, phụ thân và gia gia đều đã hẹn ngày trở lại Đông Thần Vực, ngươi… thật sự không đi cùng bọn họ sao?”
Uy Nhi đã lớn lên, trở thành một thiếu nữ hoạt bát, khuôn mặt tinh xảo như tỷ tỷ, nhiều nét trẻ con cũng đã sớm phai mờ. Nhưng điều chưa bao giờ thay đổi lại là nàng luôn thích dính lấy Cẩn Nguyệt, nắm tay Cẩn Nguyệt, nhìn nụ cười dịu dàng của Cẩn Nguyệt và đau thương dường như vĩnh viễn không biến mất đằng sau nụ cười ấy.
Cẩn Nguyệt nhìn về phía trước như không có điểm kết thúc, khẽ lắc đầu: “Thất tinh giới là một nơi rất yên bình, tuy chỉ có vài năm ngắn ngủi, nhưng ta rất thích nơi này, ở đây cả đời cũng không tệ.”
Không phải nàng không muốn rời đi, mà là không thể rời đi, không dám rời đi.
“Nghe đây, ngươi phải giữ Hắc Ám Đồ Đằng cho tốt, nhất định không được thử xóa bỏ. Nếu có một ngày bản Ma Chủ không cảm nhận được sự tồn tại của nó… ta chắn chắn sẽ chém toàn tộc ngươi!”
Đôi mắt từng ấm áp khiến tim người khác đập nhanh đã trở nên thô bạo đáng sợ như vậy, Vân công tử nàng từng có thể mềm giọng khẽ gọi, nay biến thành Ma Chủ hủy diệt Nguyệt Thần Giới… Hắn tàn nhẫn đặt ấn ký hắc ám trên người nàng, nguyền rủa cả đời này nàng đừng hòng trốn thoát.
Gia tộc rời đi rồi cũng tốt, cách nàng bị trúng “hắc ám nguyền rủa” càng xa càng tốt.
“Vậy… ta ở lại với tỷ tỷ được không?”
Uy Nhi rất nghiêm túc nói, dường như sớm đã có quyết định chứ không phải lời nói xúc động nhất thời.
“Không được.” Cẩn Nguyệt không chút do dự từ chối, đôi mắt xinh đẹp của nàng đảo qua, ánh mắt dịu dàng mang theo kiên định không thể nghi ngờ: “Uy Nhi, dù gì nơi ở của thái ngoại công cũng là tinh giới thượng vị. Môi trường rất quan trọng với sự trưởng thành của một người, nhất là tuổi này của Uy Nhi. Chuyện này ngươi không thể tự ý, không chỉ tỷ tỷ, mọi người trong gia tộc cũng đều sẽ không đồng ý.”
Từ lời nói của tỷ tỷ, Uy Nhi không tìm được một chút cơ hội nào, nàng có chút mất mát cụp mắt, sau đó lại nhẹ nhàng hỏi: “Vậy tỷ tỷ… sẽ xuất giá sao?”
“…” Cẩn Nguyệt lắc đầu, nụ cười có chút thê lương: “Không đâu.”
“Vậy cứ ở một mình sẽ không cô đơn sao?”
“Quen là ổn thôi.” Nàng nhẹ nhàng đáp.
Tuy chưa trưởng thành, nhưng Uy Nhi đã có thể cảm nhận được bi thương và bất đắc dĩ ẩn sâu trong lời nói của tỷ tỷ, qua một lát, nàng lại hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi vẫn còn nhớ… Nguyệt Thần Đế sao?”
“…” Bước chân của Cẩn Nguyệt khựng lại, không nói gì hồi lâu.
Uy Nhi nói: “Bây giờ mọi người đều nói thật ra Vân Đế là một người rất tốt, hắn từng cứu Thần Giới khỏi nguy hiểm. Mà sau khi trở thành Vân Đế, giữa thù hận và tha thứ, hắn đã lựa chọn tha thứ… Mọi người cũng nói, tương lai của Thần Giới, dưới sự dẫn dắt của Vân Đế nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
“Hắn… vốn dĩ là một người rất tốt.” Cẩn Nguyệt thất thần khẽ nói: “Chỉ là…”
“Nhưng.” Giọng của Uy Nhi nhỏ đi vài phần: “Bọn họ đều nói Nguyệt Thần Đế là kẻ ác. Năm đó lúc Vân Đế nguy khốn, nàng lựa chọn tuyệt tình phụ nghĩa, cuối cùng hại Nguyệt Thần Giới, ma kiếp đánh xuống lúc Vân Đế báo thù, nàng cũng là một trong những nguyên nhân, cho nên tinh giới đã bị hủy kia, những người đã bị giết kia, nàng là một trong những thủ phạm…”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.”
Cẩn Nguyệt cắt ngang lời của Uy Nhi, nàng đưa mắt nhìn về phía trước, không cho muội muội nhìn thấy đôi mắt đầy đau khổ của nàng: “Uy Nhi, ngươi nhớ kỹ, cho dù người đời nhìn nhận nàng hay phê bình nàng như thế nào, nàng cũng là người ta tôn kính nhất cả đời này.”
“Tuy sau này nàng đã thay đổi rất nhiều, thậm chí dần dần không cho ta đến gần nàng, nhưng từng được hầu hạ bên cạnh nàng vẫn luôn là may mắn lớn nhất cả đời ta.”
Dưới đôi mắt dần mông lung và thê lương, nàng nhìn vào khoảng không phía xa, lẩm bẩm một mình: “Những năm đó, ta luôn cảm thấy… dường như nàng đang che giấu bí mật và khổ tâm nào đó…”
“Hai năm nay, thậm chí ta thường suy nghĩ, nàng đuổi ta đi có phải… là vì bảo vệ ta…”
Ầm ầm…
Âm thanh trầm đục từ xa truyền đến, sau đó một dòng khí lưu bất thường cuốn theo khí tức đáng sợ nhanh chóng đến gần.
Nội tâm Cẩn Nguyệt run rẩy dữ dội, đẩy thiếu nữ bên cạnh ra xa: “Uy Nhi, chạy mau!”
Xoạt!
Tốc độ nhanh đến mức nứt gãy không gian, trước người Cẩn Nguyệt đã xuất hiện bóng dáng nàng sợ nhìn thấy nhất.
Toàn thân Cẩn Nguyệt toátmồ hôi lạnh, cánh tay sắp đẩy đi của nàng nhanh chóng khẽ thu lại, vững vàng bảo vệ Uy Nhi sau lưng: “Vân… Đế.”
Vân Triệt không nói một lời dư thừa, trực tiếp vươn tay ra với nàng: “Gương đồng nàng để lại kia… đưa cho ta!”
Trái tim Cẩn Nguyệt như rơi xuống vực sâu.
Ánh mắt của nam tử trước mặt âm u, nhưng dường như lại mang theo chút run rẩy khác thường. Giọng nói của hắn cũng có chút khàn khàn kỳ lạ, nhưng giọng điệu ra lệnh không thể từ chối, uy áp nặng nề tự nhiên phát ra khiến nàng hoảng sợ đến nghẹt thở.
Gương đồng mà Hạ Khuynh Nguyệt bảo nàng phá hủy kia, nàng biết là do mẫu thân để lại, nàng lo sau này Hạ Khuynh Nguyệt sẽ hối hận, cho nên đã yên lặng trái lệnh lần đầu tiên, không phá hủy… không ngờ đây lại trở thành vật tưởng niệm duy nhất trên người nàng.
Hết chương 2128.