Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2037 - Chương 2129. Ký Ức Về Hạ Khuynh Nguyệt (4)

Chương 2129. Ký ức về Hạ Khuynh Nguyệt (4)
Chương 2129. Ký ức về Hạ Khuynh Nguyệt (4)

Hạ Khuynh Nguyệt bị Vân Triệt giết chết… Bây giờ Vân Triệt lại muốn cướp đi vật tưởng niệm cuối cùng này của nàng.

Nhưng nàng không thể từ chối.

Bên cạnh nàng còn có Uy Nhi, sau lưng nàng còn có gia tộc.

Nàng không dám do dự quá lâu, càng đừng nói đến phản kháng, chỉ có thể gian nan vươn tay, trong tay là vật quan trọng nhất đối với nàng.

Năm ngón tay siết chặt còn chưa mở ra, một luồng huyền khí đột nhiên ập tới, gương đồng trong lòng bàn tay đã rơi vào trong tay Vân Triệt.

Nước mắt của Cẩn Nguyệt lập tức ứa ra, trái tim như bị khoét sống một khối, khoảng trống để lại vô cùng khó chịu, nàng nghiến chặt răng mới không bật ra tiếng nấc mất kiểm soát.

Gương đồng đơn giản nhỏ nhắn, chẳng qua chất liệu kim loại là loại không thể phổ biến hơn ở hạ giới. Bàn tay Vân Triệt cẩn thận nắm lấy, trái tim thoáng chốc hưng phấn và vui sướng, sau đó là áp lực và bi thương càng sâu hơn.

Thế giới vô biên mênh mông,đều đã ở dưới chân hắn.

Nhưng thứ thuộc về Hạ Khuynh Nguyệt lại chỉ còn chiếc gương đồng nho nhỏ này.

Hắn từ tốn mà cẩn thận nắm chặt lấy, xoay người qua, huyền khí bắt đầu dao động, chuẩn bị rời đi.

“Vân công tử!”

Phía sau truyền đến tiếng gọi mang theo tiếng nấc của nữ tử. Vì quá mức sốt ruột, thứ nàng gọi theo bản năng không phải là “Vân Đế”, không phải “Ma Chủ”, mà là xưng hô năm đó.

Có lẽ, Vân Triệt nàng mong muốn lưu giữ trong tim đều là “Vân công tử” năm đó.

“Ta… ta biết chủ nhân có lỗi với ngươi, nhưng… nhưng đây thật sự là vật cuối cùng chủ nhân để lại trên đời, xin ngươi… xin ngươi dù thế nào… đừng phá hủy nó!”

Trong tiếng cầu xin bi thương vô tận, cơ thể nàng mềm nhũn đi, quỳ một gối xuống đất, bật ra tiếng nức nở đau thương không thể ngừng.

Vân Triệt dừng ở đó, qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi trở lại.

“Nàng không có lỗi với ta… chưa từng có.”

Giọng nói bên tai không có một chút âm u hung ác nào, rất dễ nghe, cũng có vài phần ảm đạm và đau lòng.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đen nhánh… lại không có chút âm u và uy lăng nào.

“Cẩn Nguyệt.” Hắn nhìn nữ tử trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Trên đời này, gần như tất cả mọi người đều ghét nàng, sỉ nhục nàng, giễu cợt lựa chọn của nàng, châm chọc kết cục của nàng. Chỉ có ngươi, một mực nhớ nàng trong lòng, cũng bảo vệ vật quan trọng nàng để lại.”

“…” Cẩn Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, mờ mịt khó hiểu.

Hắn chậm rãi đưa tay lên, chạm vào vai nàng… run rẩy kinh hãi chỉ kéo dài trong chốc lát, một làn khói đen bay lên khỏi người nàng, lặng lẽ tản ra.

Ấn ký hắc ám mà Vân Triệt gieo trên người nàng đã hoàn toàn bị xóa bỏ.

Trước kia hắn giận cá chém thớt, lúc ngẫu nhiên gặp phải Cẩn Nguyệt ở đây, dù không giết nàng, nhưng cũng hung ác làm nhục nàng một phen.

Mà nay…

Đối mặt với nữ tử duy nhất luôn bảo vệ Hạ Khuynh Nguyệt này, hắn không biết nên làm thế nào để biểu đạt lòng biết ơn, làm thế nào để bù lại áy náy trong lòng.

“Bên dưới Đế Vân Thành, trong vòng trăm năm nữa, Nam Minh Thần Giới trước kia sẽ là Đế Vân Thần Vực.” Vân Triệt nhìn vào mắt Cẩn Nguyệt, giọng điệu chậm rãi, chắc chắn từng chữ: “Ngươi và cả tông tộc của ngươi đều có thể vào trong Thần Vực, được che chở muôn đời.”

“...!!!” Đôi mắt xinh đẹp của Cẩn Nguyệt run lên, ánh mắt hoảng hốt giống như đang ở trong một giấc mộng huyễn hoặc.

“Ngoài ra,” Vân Triệt tiếp tục nói: “Ta vẫn chưa tìm được những Nguyệt Thần và Nguyệt Thần Sứ đã biến mất kia, ta nghĩ chắc chắn trước khi Khuynh Nguyệt rời đi, nàng đã để lại cho bọn họ nơi trú ấn cuối cùng.”

“Ta sẽ tìm được bọn họ, sau đó…” Hắn hít sâu một hơi: “Ta không biết mất bao nhiêu năm… vạn năm cũng được, mười vạn năm cũng được… cho dù đến tận cùng sinh mệnh của ta, ta nhất định sẽ dùng toàn bộ sức lực của ta… tái hiện Nguyệt Thần Giới bên trong tứ phương Thần Vực này.”



Vân Triệt rời đi, nhưng Cẩn Nguyệt vẫn không thể tỉnh lại từ trong mộng.

“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”

Bên tai truyền đến tiếng gọi không ngừng của Uy Nhi, cuối cùng mông lung trong mắt nàng cũng tán đi, phản chiếu lại ánh sáng. Nàng lập tức ôm chặt Uy Nhi, khóc lớn.

Trên bờ đê xanh biếc, tiếng khóc nữ tử kéo dài rất lâu. Mấy năm nay, nàng đã âm thầm rơi lệ không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng khóc nức nở triệt để như thế, tùy ý như thế.



Vân Triệt không hề rời khỏi Thất Tinh Giới mà đến một góc hoang vắng, nơi ngay cả thú tức cũng bị xua tan.

Hắn dựa vào vách tường đá cứng rắn, hai tay cầm lấy gương đồng, nhẹ nhàng che trước ngực, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Lần này, hắn vừa mới chìm vào thế giới linh hồn, giọng nói mờ ảo như mộng kia đã vang lên trong hồn hải của hắn:

“Xem ra ngươi đã thành công tìm được môi giới tiến hành ‘truy ức hư vô’.”

“Ấn ký hư vô của nàng không hoàn chỉnh, khí tức hư vô nhiễm trên di vật cũng đã trở nên khiếm khuyết mỏng manh, ‘truy ức hư vô’ nhất định không thể bao trùm hoàn chỉnh toàn bộ cuộc đời nàng.”

“Ta không thể nói trước có thể nhìn thấy gì, nhưng ta nghĩ hẳn là cũng đủ.”

Vân Triệt không nói gì, dùng hết sức tập trung tinh thần… Hắn bây giờ điên cuồng muốn biết mọi thứ.

Một sức mạnh vô hình, vô tức, yên ắng kết nối chiếc gương đồng trong tay Vân Triệt với hồn hải của hắn.

Bên trong hồn hải, giọng nói của nữ tử xa dần, thế giới màu xám đột nhiên mờ nhạt, sau đó nhanh chóng tiêu tán.
Hết chương 2129.
Bình Luận (0)
Comment