Sau đó ánh sáng xuất hiện, tiếng gió kéo đến, một thế giới vô cùng rõ ràng hiện ra.
Trong khoảnh khắc nhìn rõ thế giới, sợi dây linh hồn của Vân Triệt căng thẳng kịch liệt, tất cả ý thức đều cực kỳ tập trung vào bóng hình trắng như tuyết kia.
Môi nàng ngấn máu, cánh tay nhiễm vệt đỏ, dung nhan như ngọc không chút huyết sắc vẫn khó mà che giấu được vẻ tao nhã vô song như tranh.
Khuynh… Nguyệt…
Một tiếng gọi khẽ đã khuấy động mọi ngóc ngách trong linh hồn Vân Triệt.
Cuối cùng hắn lại gặp được nàng… dù chỉ là ảo ảnh hư vô.
Nhưng nàng trước mắt lại không phải là Nguyệt Thần Đế Hạ Khuynh Nguyệt. Dung nhan trẻ tuổi, đôi mắt vẫn chưa chứa đầy âm u và uy lăng ấy khơi dậy ký ức xa xôi của Vân Triệt.
Một thân y phục trắng như tuyết đó... Vân Triệt chỉ cần liếc mắt một cái đã biết, đó rõ ràng là y phục băng tuyết của Băng Vân Tiên Cung.
Khi đó với Hạ Khuynh Nguyệt mà nói, đó là một trong những thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời.
Vân Triệt chôn thây nơi huyền thuyền Thái Cổ; Thương Phong Quốc bị Thần Hoàng giẫm đạp, sắp gặp nguy hiểm diệt quốc; sư môn Băng Vân Tiên Cung cũng bị ép vào đường cùng, đang kéo dài hơi tàn chờ chết…
Thông qua trận pháp Thứ Nguyên mà Thái Tổ sư tôn Mộc Băng Vân để lại cho Băng Vân Tiên Cung, toàn bộ Băng Vân Tiên Cung giao hy vọng sống sót duy nhất này cho nàng.
Thế nhưng thế giới mà nàng bị truyền tống đến lại sở hữu trình độ vượt xa tầm hiểu biết của nàng.
Linh khí thiên địa ở đây cực kỳ dày đặc, mà người ở đây lại mạnh đến mức nàng không thể tưởng tượng nổi, càng không thể chống lại.
Hai thập kỷ qua, việc tiến vào tu vi Bá Huyền Cảnh, ở quê hương nàng là kỳ tích chưa từng có. Nhưng tại thế giới này, hai người nàng gặp được lúc ban đầu, ở trong nháy mắt đó đã đẩy nàng vào đường cùng.
Đứng trước mặt nàng là hai Huyền Giả áo xanh.
Tu vi Thần Nguyên Cảnh ở Thần Giới chẳng qua là khởi điểm của Thần Đạo, thế nhưng lại là bức tường tuyệt vọng cho dù nàng có làm gì đi nữa cũng không thể có chút sức lực chống lại.
“Chậc, xinh đẹp như vậy, e rằng Thần Nữ Long Hậu trong truyền thuyết cũng đến mức này thôi.” Ánh mắt nam tử bên phải sáng quắc, năm ngón tay động đậy: “Dâng nàng cho tông chủ, e là tông chủ chí ít cũng khen thưởng cho chúng ta mười viên Bích Lân Đan!”
“Xuy! Câm cái miệng của ngươi lại, lời nói khinh nhờn mức này, nếu không cẩn thận bị ai nghe thấy, chúng ta nhất định sẽ chết.” Nam tử bên trái dữ tợn mắng một câu, sau đó khóe miệng lại giật mạnh, ha ha cười nói: “Mỹ nhân nhìn thấy nhiều rồi, nhưng cực phẩm đến trình độ này… E là Thần Đế kia nhìn thấy cũng không giữ được.”
“Nếu là ngày trước thì ít nhất nàng ta cũng là đồ độc chiếm của Giới Vương một phương, chúng ta nhìn thêm một cái thôi cũng đã là phạm tội. Bây giờ nàng bị chúng ta bắt gặp, tu vi chỉ là Bá Huyền Phàm Đạo, rõ ràng cũng không có chỗ dựa…” Hắn quay đầu híp mắt: “Ngươi thật sự cam lòng dâng cho tông chủ?”
“Nếu ngươi không nỡ, ta đương nhiên cũng luyến tiếc.”
Hai người cười với nhau, đồng thời lộ ra vẻ hưng phấn cùng nụ cười âm hiểm cực kỳ xấu xí.
Lời nói của bọn họ lọt vào tai Hạ Khuynh Nguyệt không sót một chữ, cũng lọt vào hồn hải của Vân Triệt.
Lúc này, thần thức của hắn quấn chặt lấy hai người này, khắc sâu từng đặc trưng trên người bọn họ.
Hắn thậm chí mong đợi hai người này còn sống trên đời!
Cho dù phải tự hạ mình, hắn cũng muốn tự tay, cho bọn họ nếm hết tất cả khổ hình tàn nhẫn nhất trên đời này.
Cánh tay nhiễm máu chậm rãi nâng lên, thanh kiếm trong tay ngưng tụ tuyết vụ băng quang.
“Ồ? Vậy mà lại còn vọng tưởng chống cự?”
Huyền Giả áo xanh bên phải vô cùng tùy ý vươn ngón tay, khẽ búng một cái như trêu đùa.
Keng!
Băng quang tan vỡ, tuyết kiếm đứt đoạn, nhưng kiếm gãy trên tay Hạ Khuynh Nguyệt lại theo luồng sức mạnh quá mức đáng sợ kia, cắt về phía cần cổ như tuyết của mình!
Đồng thời, toàn bộ huyền khí quanh thân cũng dâng trào trở lại, dứt khoát phá vỡ tâm mạch của mình.
Dị biến đột ngột khiến hai Huyền Giả áo xanh đều cực kỳ kinh hãi, bọn họ không ngờ tính tình của nữ tử tuyết y này lại kiên cường đến mức này.
Bọn họ đồng thời hét lên một tiếng, nhào về phía trước… Nhưng mọi thứ nhanh như tia chớp, dù bọn họ có thực lực Thần Nguyên cũng hoàn toàn không kịp ngăn cản.
Mà lúc này, một âm thanh trầm đục vô cùng nặng nề lại vô cùng khủng bố truyền đến từ phía xa.
Đó là âm thanh không gian bị chuyển dời.
Mà uy áp đồng thời phủ xuống, mạnh mẽ đến mức khiến cả thế giới đều giống như rơi vào phong bế.
Thanh kiếm trong tay Hạ Khuynh Nguyệt ngừng lại trước cổ, huyền khí muốn hủy diệt tâm mạch cũng ngừng dâng trào… Đó là một loại khí tràng khủng bố mà nàng không thể diễn tả bằng lời, cơ thể và hơi thở của nàng đều hoàn toàn ngừng lại, dù có ngưng tụ toàn lực cũng không thể nhúc nhích một chút.
Hai tên Huyền Giả áo xanh cũng đứng yên tại chỗ.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía trước, chỉ thấy được một huyền thuyền loại nhỏ dài trăm trượng.
Ngay trước huyền thuyền, một nam tử trung niên chắp tay đứng đó, mắt nhìn phía trước, mặc y phục màu tím nhạt, gương mặt bình lặng như đá bên trong kình phong do huyền thuyền cuốn lên. Tất cả ánh sáng giữa trời đất đều giống như tụ trên người hắn, dần trôi theo hắn.
Tuy ánh mắt chỉ mới nhìn đến sườn mặt hắn, nhưng uy lăng vô hình lại khiến bọn họ gần như muốn quỳ gối xuống mặt đất, cúi đầu vái lạy.
Hết chương 2130.