Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2039 - Chương 2131. Ký Ức Về Hạ Khuynh Nguyệt (6)

Chương 2131. Ký ức về Hạ Khuynh Nguyệt (6)
Chương 2131. Ký ức về Hạ Khuynh Nguyệt (6)

Mà phía trên huyền thuyền, ấn ký huyền quang chợt lóe qua kia càng khiến đồng tử của bọn họ suýt chút nữa vỡ vụn.

Bởi vì đó là Thần Nguyệt Đồ Đằng của Nguyệt Thần Giới!

Vậy mà lại có một ngày, bọn họ tự mình đến gần vương giới trên trời cao kia!

Trong cơn kinh hoảng ấy, nam tử ở mũi huyền thuyền bỗng nhiên liếc mắt.

Một tia thần quang bắn xuống gần như xé nát linh hồn người khác.

Sau đó, tia thần quang này lại ngừng lại trong thời gian ngắn, huyền thuyền đột nhiên ngưng lại trên không trung.

Bên trong không gian ngưng kết, một bóng người chậm rãi đáp xuống, đứng trên mảnh đất vốn thấp kém không xứng để hắn đặt chân.

Sau lưng hắn, ba bóng người cũng đáp xuống, cung kính đứng sau, chẳng qua bên trong ánh mắt đều mang theo ngạc nhiên như nhau.

Trái tim của hai Huyền Giả áo xanh đã kinh hãi đến mức không thể đập nữa, máu cũng ngừng chảy. Ý chí còn sót lại duy nhất của bọn họ khiến bọn họ chậm rãi quỳ gối xuống đất, run rẩy hành lễ: “Bái… bái kiến… Nguyệt Thần… tôn giả.”

Chẳng qua có đánh chết bọn họ cũng không thể tin được, nam tử trước mặt chính là Thần Đế của Nguyệt Thần Giới… Nguyệt Vô Nhai.

Ba Nguyệt Vệ phía sau cũng không hiểu, với địa vị Nguyệt Thần Đế, vì sao lại dừng lại hạ mình, đi quản chuyện nhỏ có thể nhìn thấy khắp nơi này.

Bọn họ nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc… Nhưng bọn họ biết rõ, Nguyệt Thần Đế không ham mê nữ sắc, nhất là sau khi việc năm đó xảy ra, hắn gần như chưa từng tiếp xúc với nữ tử nào.

Nhưng nhìn một lúc lâu, trong lòng bọn họ đột nhiên khẽ lộp bộp.

Đợi đã! Nữ tử này…

“Tướng mạo của nàng, dường như có chút giống…”

“Im lặng!” Hai Nguyệt Vệ khác đồng thời cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.

Nguyệt Vô Nhai không liếc mắt dù chỉ một chút tới hai tên Huyền Giả áo xanh kia, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Hạ Khuynh Nguyệt, thanh kiếm gãy trong tay nàng cũng đã bị hắn phong bế trên không, cũng cắt đứt ý nghĩ tự sát của nàng.

“Ngươi tên gì?” Hắn hỏi.

Giọng nói bình thản, không giận mà uy. Nhưng không ai biết được, linh hồn hắn lại đang trào dâng một cơn rung động vô cùng bất thường, ngay cả dòng máu chảy khắp cơ thể đều rối loạn khó hiểu.

“…” Đôi mắt Hạ Khuynh Nguyệt nhìn nhân vật từ trên trời rơi xuống này, chỉ với khí thế đã có thể khiến hai tên xấu xa này sợ hãi đến mức này, không thể nghi ngờ, ở thế giới này, hắn là nhân vật có địa vị cực cao.

Trong mắt hắn có uy lăng của Thượng Vị Giả, nhưng không thể nhận thấy được nguy hiểm, ngược lại khiến nàng có một loại… cảm giác tín nhiệm không biết bắt đầu từ đâu.

“Hạ Khuynh Nguyệt.” Lần đầu tiên nàng nói ra tên mình trong thế giới xa lạ này.

Một cái tên xa lạ, khí tức huyền lực chưa vào Thần Đạo. Nguyệt Vô Nhai khẽ nhíu màu, vừa muốn hỏi lại gì đó, bỗng nhiên đồng tử co lại.

“Lưu Ly Tâm!”

Với trình độ của Nguyệt Vô Nhai, trong bất kỳ trường hợp nào đều ít khi thất thố, nhưng “ba chữ” này lại kinh ngạc phát ra từ trong miệng hắn, cũng dọa cho sắc mặt ba Nguyệt Vệ phía sau lập tức thay đổi.

Nhưng lời tiếp theo Nguyệt Vô Nhai nói ra lại không liên quan đến Lưu Ly Tâm, mà bước lên trước một bước, mang theo kích động rõ ràng nói: “Có phải ngươi năm nay hai mươi hai tuổi không!”

“?” Trong đồng tử của Hạ Khuynh Nguyệt hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Trả lời ta, phải hay không phải!” Giọng Nguyệt Vô Nhai cao lên, thần quang trong mắt cũng mang theo một chút run rẩy.

“Phải.” Hạ Khuynh Nguyệt đáp.

Câu trả lời này khiến cho lồng ngực Nguyệt Vô Nhai lập tức phập phồng nặng nề.

Trầm mặc trong chốc lát, hắn đột nhiên thản nhiên mở miệng: “Giết.”

Khoảnh khắc âm thanh vang lên, Nguyệt Vệ ở giữa đã ra tay, hào quang chói mắt lặng lẽ chụp xuống, hai Huyền Giả áo xanh ngay cả một tiếng hét cũng không kịp phát ra, đã hóa thành tro tàn bên trong hào quang nở rộ, sau đó theo sự tiêu tán của hào quang mà hoàn toàn biến mất giữa trời đất.

Nguyệt Vô Nhai không quay đầu lại: “Các ngươi tự sát đi.”

Giọng nói lãnh đạm không chút cảm xúc khiến ba Nguyệt Vệ đồng thời sững sờ, sau đó lại quỳ xuống, Nguyệt Vệ bên phải hoảng sợ nói: “Thần Đế, bọn ta hết sức trung thành với Nguyệt Thần Giới…”

Hắn còn chưa nói xong, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ nặng nề, Nguyệt Vệ ra tay lúc trước đã tự bạo mệnh mạch, ngã xuống đất mà chết.

“Trên đời này, kẻ thật sự biết giữ bí mật chỉ có người chết.” Nguyệt Vô Nhai chậm rãi nhắm mắt lại: “Là Nguyệt Vệ của Nguyệt Thần Giới ta, ngay cả đạo xử thế đơn giản như thế ngươi cũng không hiểu sao?”

Cơ thể hai Nguyệt Vệ còn lại run lên, lại không lên tiếng nữa… Thần Đế muốn bọn họ chết, bọn họ sao có thể không chết.

Ngu xuẩn kháng lệnh chẳng những chết thảm hơn, còn có thể gây họa cho tông tộc.

Ầm!

Bọn họ phóng ra thứ hào quang cuối cùng của cuộc đời, tự đoạn tâm mạch mà chết.

Ba Nguyệt Vệ - ba Thần Quân mạnh mẽ đủ để làm mưa làm gió ở Thần Giới trung vệ, thế nhưng lại vì một lời như vậy mà chết.

Mọi chuyện diễn ra trước mắt không phải thứ Hạ Khuynh Nguyệt lúc đó có thể hiểu được. Nàng chậm rãi đứng dậy, ngưng tụ huyền khí khó khăn lắm mới có thể vận chuyển trên đầu ngón tay: “Ngươi là… ai?”

 

“Giống nhau bốn phần… Tuổi tác không sai… Huyền khí vẩn đục, rõ ràng là vừa đến từ hạ giới.”

Hắn không trả lời câu hỏi của Hạ Khuynh Nguyệt, mà có chút thất thần than nhẹ: “Nếu thế gian tái hiện Lưu Ly Tâm, cũng chỉ có thể… là nàng sinh ra…”
Hết chương 2131.
Bình Luận (0)
Comment