Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2040 - Chương 2132. Ký Ức Về Hạ Khuynh Nguyệt (7)

Chương 2132. Ký ức về Hạ Khuynh Nguyệt (7)
Chương 2132. Ký ức về Hạ Khuynh Nguyệt (7)

Vẻ mặt của hắn không biết là kích động, hay là đau khổ.

“Trả lời câu hỏi cuối cùng của ta.” Hắn hỏi lại: “Có phải mẫu thân của ngươi rời đi lúc ngươi bốn tuổi không?”

“!?” Đôi mắt Hạ Khuynh Nguyệt chấn động kịch liệt.

“Thôi, không cần trả lời.” Lúc này, Nguyệt Vô Nhai xoay người lại, không biết là sợ nhận được câu trả lời, hay là sợ nhận được câu trả lời không mong muốn: “Theo ta tới một nơi, đi gặp một người.”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi. Nếu ta muốn làm hại ngươi, dù ngươi có ngàn vạn cái mạng cũng không thoát khỏi tầm tay của ta.”

“Ngược lại, nếu như ngươi từ chối, với tu vi và Lưu Ly Tâm của ngươi, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi chết trên thế giới này.”



Lúc này, hình ảnh trở nên mơ hồ, chuyển sang màu xám nhạt ban đầu.

Ngày đầu tiên nàng bị truyền tống đến Thần Giới đã gặp Nguyệt Vô Nhai… Chuyện này Hạ Khuynh Nguyệt đã từng nói với hắn.

Bây giờ tận mắt chứng kiến ​​tình cảnh năm đó, Vân Triệt vẫn lo lắng thật lâu.

Tu vi còn chưa bước vào Thần Đạo, lại đứng trên Thần Giới, dung mạo của nàng chắc chắn sẽ trở thành một mối họa khổng lồ.

Hệt như từ bước đường cùng bị đưa đến vực thẳm đáng sợ hơn.

Rồi lại vô cùng may mắn, có thể nói là như kỳ tích mà gặp được Nguyệt Vô Nhai, bị hắn đưa đến Nguyệt Thần Giới.

Nhưng…

Từ hình ảnh bên trong truy ức hư vô, phản ứng lúc Nguyệt Vô Nhai mới gặp Hạ Khuynh Nguyệt khiến lòng hắn sinh ra nghi hoặc sâu sắc.

Tuy rằng Vân Triệt chưa từng gặp Nguyệt Vô Cấu, nhưng từ chỗ Mộc Huyền Âm biết được, tướng mạo của Hạ Khuynh Nguyệt và Nguyệt Vô Cấu nhiều nhất cũng chỉ giống nhau ba bốn phần, ít nhất không đến mức khiến người khác liếc mắt một cái đã liên tưởng đến mẫu tử.

Vì sao hắn chỉ dựa vào một cái liếc mắt trong phút chốc, còn với địa vị Thần Đế, bỗng nhiên đáp xuống trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt?

Tuổi tác, Lưu Ly Tâm, đến từ hạ giới…

Với cảm quan của Vân Triệt, dường như Nguyệt Vô Nhai không thông qua những thứ đó mà đoán rằng nàng có thể là nữ nhi của Nguyệt Vô Cấu, mà càng giống như… ngay từ đầu đã đoán có thể là nữ nhi của Nguyệt Vô Cấu, còn sau đó là bằng chứng và suy luận.

Lúc này, màu tro xám lần nữa tản ra, một thế giới mới khác mở ra trong hồn hải của Vân Triệt.

Đây là một tiểu thế giới nhỏ bé xinh đẹp với cỏ xanh che phủ, gấm hoa rực rỡ, nước chảy róc rách, ánh trăng sáng trong dịu nhẹ lại bao phủ một tầng huyền ảo thần bí.

Đây là Thần Nguyệt Thành của Nguyệt Thần Giới, một tiểu thế giới độc lập không ai biết đến, càng không ai có thể bước vào.

 Hạ Khuynh Nguyệt đứng dưới một cây xanh cao lớn, trước mặt nàng là hai bóng người đang ngồi đối diện nhau.

Một người là Nguyệt Thần Đế Nguyệt Vô Nhai, một người… là một nữ tử mặc y phục đỏ, khuôn mặt tái nhợt.

Ngón tay vươn về phía trước của Nguyệt Vô Nhai chỉ vào ngực của nữ tử, mà nơi đó chính là tâm mạch.

Hai mắt nhắm lại, tập trung tinh thần… không biết qua bao lâu, trên mặt hắn mơ hồ hiện lên vẻ đau đớn.

Phụt!

Hắn mở mắt ra, thân thể run lên, dù đã cưỡng ép đè nén, nhưng vẫn phun ra một ngụm máu tanh, nhiễm đỏ một mảng đất lớn.

“Vô Nhai!” Nữ tử áo đỏ vội vàng vươn tay lên, giọng nói yếu ớt mang theo kinh hoảng thật sâu.

Nguyệt Vô Nhai lại đảo tay đỡ lấy nàng, mỉm cười nói: “Không sao không sao, chút máu cỏn con mà thôi, ta không có gì đáng ngại.”

Máu của Thần Đế… trong thiên hạ, ai dám dùng hai chữ “cỏn con” để miêu tả?

Sắc mặt nữ tử áo đỏ tái nhợt mà tiều tụy, ngay cả đồng tử cũng hiện ra một loại tan rã mơ hồ. Vì bệnh nặng, khuôn mặt của nàng cũng đã hiện ra vẻ già nua.

Nhưng dù vậy, bất kỳ ai nhìn thấy nàng đều tuyệt đối không nghi ngờ lúc khỏe mạnh nàng chắc chắn phong hoa khuynh thành.

Vân Triệt biết, nàng ắt hẳn là mẫu thân của Hạ Khuynh Nguyệt, Nguyệt Vô Cấu.

Không ngờ lần đầu tiên nhìn thấy nhạc mẫu từng khiến Thần Giới chấn động, thân thế dị thường đau khổ này, lại là trong tình cảnh này.

Nguyệt Vô Nhai đứng dậy, ý cười dịu dàng: “Mấy lần này khôi phục càng thuận lợi hơi. Vô Cấu, mười hai canh giờ tới hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng động huyền khí, chắc chắn ngươi sẽ càng ngày càng tốt.”

Dáng vẻ của hắn rất thoải mái, lúc ánh mắt lướt qua, đáy mắt lại hiện lên một tia đau xót kín đáo.

Nguyệt Vô Cấu biết hắn đang trấn an mình, khẽ cười báo bình yên: “Vô Nhai, ngươi yên tâm, ta sẽ hồi phục thật tốt, dù sao ta còn muốn nữ nhi của ta có thể bầu bạn với ta thêm vài năm.”

“Tiền bối, làm phiền rồi.”

Tình huống tương tự mấy năm nay diễn ra quá nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều khiến Hạ Khuynh Nguyệt xúc động.

Năm đó, mẫu thân lưu lạc Lưu Vân Thành bỗng nhiên khôi phục ký ức và một chút huyền lực, thế nhưng chỉ là hồi quang phản chiếu trước khi sinh mệnh kết thúc.

Nàng muốn tự sát, nhưng cuối cùng lại lựa chọn dùng hết tất cả sức mạnh để trở lại Nguyệt Thần Giới, chỉ để gặp Nguyệt Vô Nhai lần cuối, cho dù sẽ bị hắn trách mắng, bị hắn nhục nhã… cho dù chết trên tay hắn.

Nhưng Nguyệt Vô Nhai lại gần như dùng tất cả mọi thứ, cưỡng ép kéo dài mạng sống cho nàng đến bây giờ… thậm chí không tiếc hết lần này đến lần khác hao tổn tinh huyết Thần Đế của mình.  

Dường như một chút thương xót vẫn còn giữ lại bên trong ông trời tàn khốc đã khiến cuộc đời của mẫu thân bất hạnh lại có một chút may mắn bi tình như vậy.
Hết chương 2132.
Bình Luận (0)
Comment