Bên ngoài hình ảnh, Vân Triệt vô cùng xúc động.
Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy tướng mạo, nhưng Nguyệt Vô Cấu trong mắt hắn rõ ràng đã là đèn cạn trong gió.
Mà một Đế Vương của vương giới, vậy mà hắn lại không tiếc dùng chính máu của mình để cưỡng ép kéo dài mạng sống cho nàng… hơn nữa rõ ràng hắn cũng không phải lần đầu tiên làm.
Đối với bất kỳ ai mà nói, chắc chắn đều sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn bỗng nghĩ đến năm đó các vương giới của Đông Vực bao vây tấn công Mạt Lỵ, chỉ duy nhất Nguyệt Vô Nhai chết trên tay Mạt Lỵ… Ngoại trừ ý hận tột cùng của Mạt Lỵ đối với hắn, có lẽ việc hao tổn tinh huyết trường kỳ của hắn cũng là một trong những nguyên nhân.
“Khuynh Nguyệt.” Nguyệt Vô Nhai đưa mắt nhìn Hạ Khuynh Nguyệt: “Ta có một chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”
“Tiền bối, mời nói.” Nàng thấy vẻ mặt của Nguyệt Vô Nhai hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Sau khoảng khắc trầm mặc ngắn ngủi như đang sắp xếp từ ngữ thích hợp, cuối cùng hắn nói một cách thẳng thắn nhất: “Ta hy vọng ngươi có thể trở thành Thần Hậu của Nguyệt Thần Giới.”
Vì đã biết rõ mọi chuyện năm đó, cho nên lúc Vân Triệt nghe thấy lời này, trong lòng không còn dậy sóng nữa. Nhưng đối với Hạ Khuynh Nguyệt khi đó mà nói, chắc chắn là sấm chớp trời giáng.
“Ngươi nói cái gì!?” Lông mày nàng chợt nhíu xuống, đôi mắt vốn tràn đầy cảm kích của nàng bắt đầu nhuộm vẻ lạnh lẽo, ngay cả cơ thể cũng lui về phía sau một bước.
“Lời này không phải ý ngươi nghĩ, nghe ta nói hết.” Nguyệt Vô Nhai không hề bất ngờ với phản ứng của Hạ Khuynh Nguyệt, vẻ mặt hắn bình tĩnh, giọng nói thản nhiên: “Hai chữ ‘Thần Hậu’ đối với ngươi mà nói chỉ là một danh hiệu, một hư danh không có thật.”
“Hư danh?” Hạ Khuynh Nguyệt vẫn lạnh lùng nhíu mày: “Với khả năng của tiền bối, danh phận phi tần còn có thể là giả, nhưng sau khi làm Thần Hậu của Thần Đế phải thông báo rộng rãi cho cả thiên hạ, tổ chức hôn lễ, vạn giới đến chúc mừng, sao có thể là ‘hư danh’!”
“Khuynh Nguyệt, đừng căng thẳng.” Nguyệt Vô Cấu mỉm cười lắc đầu, nói nhẹ như gió: “Hắn sẽ không nảy ra bất kỳ ý nghĩ gì với ngươi, trước hết nghe nói hết đã.”
Nguyệt Vô Nhai khẽ gật đầu: “Ngươi nói đúng, đến lúc đó quả thực sẽ thông báo cả thiên hạ, tổ chức hôn lễ, vạn giới đến chúc mừng… nhưng người cùng ta hoàn thành nghi thức kết hôn không phải ngươi mà là nương ngươi, mà ngươi chỉ cần lộ mặt một lần là được.”
“…?” Hạ Khuynh Nguyệt càng khó hiểu: “Ngươi nói vậy rốt cuộc là có ý gì?”
Nguyệt Vô Nhai nói: “Đến lúc đó, ta sẽ ở bên trong Thần Nguyệt Thành, thu xếp ‘Thần Nguyệt Đương Không’ long trọng nhất từ trước đến nay. Trước hôn lễ, ngươi xuất hiện một lát, để người đời nhớ kỹ gương mặt, khí tức và cái tên Hạ Khuynh Nguyệt, hơn nữa sẽ càng kinh sợ vì “Lưu Ly Tâm” và “Linh Lung Thể” mà ngươi sở hữu. Như thế, thế gian sẽ không ai nghi ngờ vì sao ngươi là Thần Hậu của Nguyệt Thần.”
“Sau đó, ta sẽ tự mình dùng thuật ‘di tinh đổi nguyệt’, đưa khí tức của ngươi dời đến người nương của ngươi. Tuy rằng chỉ có thể duy trì trong thời gian không dài, nhưng kèm theo nguyệt tức dày đặc của “Thần Nguyệt Đương Không”, hẳn là đủ để giấu được mọi người, cũng đủ để ta và nương ngươi hoàn thành hôn lễ.”
Nguyệt Vô Nhai chậm rãi nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Năm đó không thể hoàn thành hôn lễ với nương ngươi là hối hận cả đời ta.”
“Hoang… đường!” Dù rằng Nguyệt Vô Nhai có ơn nặng như núi với Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nói ra hai chữ này: “Nếu ngươi thật sự có quyết tâm này, nếu ngươi thật sự yêu mẫu thân ta, tại sao lại sợ miệng lưỡi thiên hạ.”
Nguyệt Vô Nhai chậm rãi lắc đầu: “Ta không có lời nào để bào chữa. Nếu có một ngày, ngươi đứng ở vị trí của ta, ngươi sẽ hiểu được, cho dù đối với một Thần Đế mà nói, trên đời này cũng có vài điều bất đắc dĩ không thể giải thích được.”
“Hơn nữa việc này, giải quyết hối hận cả đời của ta và nương ngươi chỉ là thứ yếu... mà quan trọng nhất… là vì ngươi.”
“… Ta?”
“Khuynh Nguyệt, tuy ngươi xuất thân từ hạ giới, nhưng ngươi có biết, trên thế giới này, ngươi là tồn tại đặc biệt thế nào không?” Giọng nói Nguyệt Vô Nhai trở nên trầm thấp: “Linh Lung Thể và Lưu Ly Tâm, bất kỳ thứ nào cũng đều là ân huệ tối cao của thiên đạo, nhất là Lưu Ly Tâm, lần trước hiện thế cũng đã là chuyện của sáu mươi vạn năm trước.”
“Mà người kia đã trở thành Thái Tổ sáng lập của Trụ Thiên Thần Giới.”
“Linh Lung Thể và Lưu Ly Tâm cùng xuất hiện trên một người…” Nguyệt Vô Nhai thở nhẹ một hơi: “Mấy năm nay, ta chú tâm đọc lại rất nhiều sách cổ, nhưng lịch sử Thần Giới chưa từng xuất hiện người như vậy.”
Nàng không còn là Hạ Khuynh Nguyệt lần đầu tiên đến Thần Giới, Linh Lung Thể và Lưu Ly Tâm kế thừa trên người là tồn tại như thế nào, nàng đương nhiên hiểu được.
“Mấy năm qua, ngươi vẫn sống trong tiểu thế giới này, không thể bước ra nửa bước. Không phải giam cầm, còn hơn hẳn giam cầm. Bởi vì một khi ngươi bước ra, bại lộ Linh Lung Thể và Lưu Ly Tâm của ngươi, thứ rung chuyển chính là cả Thần Giới, cuộc đời của ngươi đừng hòng nghĩ đến yên bình.”
“Vậy hai chữ ‘Thần Hậu’ có thể bảo vệ ta sao?” Hạ Khuynh Nguyệt nói: “Năm đó, cả thế gian đều biết nương của ta sắp trở thành Thần Hậu của ngươi, nhưng vẫn bị người khác hãm hại đến mức này…”
Hết chương 2133.