Nàng không tiếp tục đề cập đến Vân Triệt, ngược lại nói: “Chẳng qua ngươi nên hiểu được, Linh Lung Thể và Lưu Ly Tâm mà ngươi sở hữu là may mắn lớn đến nhường nào, cũng là tai họa lớn ra sao. Tại nơi Thần Giới tràn ngập dã tâm và hiểm ác này, nếu ngươi dựa vào tu luyện của bản thân… không biết đến khi nào mới có thể ra khỏi nơi này.”
Hạ Khuynh Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt: “Bất tri bất giác đã nhiều năm như vậy rồi.”
Mấy năm nay, nàng ở đây làm bạn với mẫu thân, hai phần thời gian dùng để xem sách cổ tìm hiểu Thần Giới, tám phần thời gian là để tu luyện.
“Ta hơi muốn đi ra ngoài xem một chút.”
“Đương nhiên không thể.” Nguyệt Vô Cấu cười lắc đầu: “Hơn nữa kết giới ra vào là do chính tay hắn đặt ra, chỉ người có trực hệ huyết mạch với hắn mới có thể ra vào. Hắn giam cầm như thế cũng là vì cuộc sống yên ổn của ngươi.”
“Ta hiểu.”
“Vả lại,” Giọng nói của Nguyệt Vô Cấu đột nhiên dịu đi, ánh mắt cũng trở nên hơi mơ hồ: “Hôm nay là sinh nhật của phụ thân ngươi.”
“…” Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nhếch môi, khẽ nói: “Phụ thân… sinh nhật…”
Nàng phát hiện mình không hề nhớ được sinh nhật của phụ thân.
Có lẽ đã nói chuyện quá lâu, khí tức của Nguyệt Vô Cấu có chút suy yếu. Hạ Khuynh Nguyệt vội vàng hoàn hồn, nàng đỡ vai mẫu thân, để nàng nhẹ nhàng nằm xuống: “Nương, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
“Ừ.” Nguyệt Vô Cấu nhẹ nhàng đáp, nhắm mắt lại… chốc lát đã yên bình ngủ thiếp đi.
Nàng yên lặng canh giữ mẫu thân trong chốc lát, sau đó đứng dậy, có chút mất hồn đi về phía trước.
Hạ Hoằng Nghĩa là phụ thân ta.
Đã nhiều năm không gặp, từ sau khi vào Băng Vân Tiên Cung, ta chưa từng gặp lại hắn.
Hôm nay mới phát hiện, ta không hề nhớ được sinh nhật hắn.
Hắn yêu nương của ta… Hắn sẽ nhìn bức vẽ của nương ta mà lặng lẽ khóc… Hắn sẽ thường xuyên khẽ gọi tên của nương ta… Sau khi nương ta rời đi, hắn vẫn chưa tái giá… Ta khao khát hắn và nương ta có thể đoàn tụ… Đây cũng là điều mà năm đó ta theo đuổi.
Tại sao ... kí ức về hắn, lại ít ỏi mà nhạt nhẽo như thế… hơn nữa chỉ liên quan đến nương của ta…
Mấy năm nay ở Thần Giới, ta nhớ Băng Vân Tiên Cung, nhớ Nguyên Bá, nhớ số phận của Thương Phong Quốc… Tại sao lại chưa từng nhớ đến hắn.
Thậm chí khuôn mặt của hắn, vậy mà lại mơ hồ đến như thế…
Rõ ràng hắn đã nuôi dưỡng ta mười sáu năm…
Mà người đã được nuôi dưỡng mười sáu năm ấy, bên trong trí nhớ, bên trong tâm hồn lại nhạt nhẽo như chưa từng có.
Ta là… một người lạnh nhạt như thế hay sao?
Nàng hồn bay phách lạc bước đi, bất tri bất giác đã đi đến trước cửa ra của tiểu thế giới này.
Kết giới màu tím nhạt tràn đầy tử quang ôn hòa mà kiên cường dẻo dai.
Giây phút nhìn thấy kết giới chưa từng bước ra, cũng không thể bước ra kia, ma xui quỷ khiến, nàng vươn tay chạm vào kết giới.
Không có rào cản và âm thanh va chạm như trong dự đoán, tay nàng xuyên thẳng qua, không có chút cản trở nào.
“…” Hạ Khuynh Nguyệt giật mình tại chỗ, hồi lâu mới chậm rãi thu bàn tay lại.
Đột nhiên nàng quay người lại, bay thẳng về bên cạnh mẫu thân.
Nguyệt Vô Cấu vẫn đang ngủ yên, trên bãi cỏ cách nàng không xa là vết máu Nguyệt Vô Nhai phun ra.
Trái tim Hạ Khuynh Nguyệt truyền đến kinh hoàng khó hiểu, nàng vươn ngón tay ra, đầu ngón tay ứa một giọt máu, một tia huyền khí bám trên vết máu trên đất của Nguyệt Vô Nhai ngưng tụ thành một giọt máu cùng kích cỡ.
Huyền khí dao động, đồng tử của Hạ Khuynh Nguyệt dần thất sắc, hai giọt máu chậm rãi chạm vào giữa không trung, hòa quyện lẫn nhau...
Sự hòa trộn của giọt máu không hề có chút khó khăn hay trở ngại nào, trong nháy mắt đã hòa thành một thể, sau đó theo huyền khí mất lực tiêu tán mà chậm rãi rơi xuống đất, tán vụn trên mặt cỏ xanh ngắt.
Hạ Khuynh Nguyệt ngây người ngay tại chỗ, con ngươi thất sắc, rất lâu không nhúc nhích, giống như hoàn toàn mất hồn.
Trái tim và tâm hồn của Vân Triệt cũng kinh hoảng ngay tại chỗ...
Như này… là sao!?
Kết giới chỉ có trực hệ huyết mạch mới có thể ra vào, máu khăng khít hòa quyện…
Không! Không thể nào!
Phụ thân ruột của Hạ Khuynh Nguyệt rõ ràng là Hạ Hoằng Nghĩa! Sao có thể…
Hơn nữa lúc Hạ Hoằng Nghĩa thu nhận Nguyệt Vô Cấu, nàng vẫn thân hoàn bích, vả lại năm thứ ba mới có Hạ Khuynh Nguyệt…
Sao nàng có thể là nữ nhi của Nguyệt Vô Nhai!
Chẳng lẽ là Hạ Hoằng Nghĩa nói dối? Lúc hắn thu nhận Nguyệt Vô Cấu, nàng đã mang thai?
Không! Lại càng không đúng!
Hạ Hoằng Nghĩa và Nguyệt Vô Cấu kết hôn vào năm thứ hai quen biết, năm thứ ba sinh ra Hạ Khuynh Nguyệt, năm thứ tư sinh Hạ Nguyên Bá… Mọi người trong Lưu Vân Thành đều biết, hoàn toàn không thể lừa được người khác!
Lúc này, trong đầu Vân Triệt bỗng hiện lên những nghi ngờ Trì Vũ Dao từng nói với hắn:
…
“Với tin tức về cái chết của Hạ Khuynh Nguyệt, phản ứng của hắn quá bình thản… Hạ Nguyên Bá sở hữu Bá Hoàng Thần Mạch, ý chí cực kỳ kiên cường, đột nhiên nghe thấy tin dữ cũng tràn đầy đau đớn.”
“Mà với Hạ Hoằng Nghĩa, từ trên người hắn, ta chỉ cảm thấy đau lòng thoáng qua, so sánh thì ngược lại là than tiếc và kinh ngạc chiếm phần lớn. Thật sự càng giống như bỗng nhiên nghe nói tin dữ của nữ nhi nhà bên.”
Hết chương 2135.