“Ngươi cũng là phụ thân, ngươi cũng chỉ có một nữ nhi, phản ứng của hắn bất thường bao nhiêu, chắc chắn ngươi rõ ràng hơn ta nhiều.”
“Hắn không phải kẻ si mê huyền đạo, cũng không phải đế vương máu lạnh, ta có thể cho bản thân một lý do, chỉ có Hạ Hoằng Nghĩa là một người có tình cảm cực kỳ nhạt nhẽo, quả thật cũng chỉ có loại người này, trời sinh tình cảm thiếu hụt, thất tình lục dục cực kỳ đạm bạc.”
“Nhưng giây phút hắn đối mặt với cái chết của Nguyệt Vô Cấu, bi thương bùng nổ trong chớp mắt kia lại hoàn toàn trái ngược mâu thuẫn.”
“Một người trọng tình, tình cảm lại mãnh liệt như thế, tại sai khi đối mặt với cái chết của nữ nhi lại bình tĩnh lý trí đến vậy, gần như không hề bi thương.”
…
“Ngươi còn nhớ rõ, vì sao năm đó Hạ Khuynh Nguyệt lại cố chấp với huyền đạo như vậy không?”
“Nhớ rõ… đơn giản mà nói, đó là nàng hy vọng có thể tìm được mẫu thân, một nhà đoàn tụ.”
“Đúng vậy, Sở Nguyệt Thuyền cũng nói như vậy… Về điểm này mà nói, nàng rất xem trọng tình thân, ít nhất ngay cả mẫu thân đã mơ hồ trong trí nhớ của nàng cũng không tiếc tất cả đi tìm kiếm.”
“Mà một người trọng tình, hơn nữa rất xem trọng tình thân như vậy, vì sao sau khi kết hôn với ngươi, đến Băng Vân Tiên Cung, nhưng lại chưa từng trở về thăm hỏi phụ thân của nàng lấy một lần?”
…
Những lời Trì Vũ Dao nói lúc đó, thật ra Vân Triệt không để ý nhiều như bề ngoài.
Lúc này, những lời nói đó và những hình ảnh lay động trái tim trước mặt hắn hỗn loạn đan xen trong đầu hắn.
Đối mặt với cái chết của Hạ Khuynh Nguyệt, Hạ Hoằng Nghĩa tỏ ra bình thản cực kỳ bất thường.
Mà với Nguyệt Vô Nhai lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt, hắn lại lấy địa vị Thần Đế hạ thân xuống.
Nếu nhất định phải tìm một lời giải thích cho điều này…
Sự lãnh đạm bài xích không chung huyết thống, và sự đồng cảm huyền diệu của huyết mạch tương liên sao?
Nhưng…
Cho dù Hạ Hoằng Nghĩa thực sự không phải là phụ thân ruột của Hạ Khuynh Nguyệt, mười sáu năm ăn ở chung, mười sáu năm nuôi dưỡng… cũng sẽ không lạnh nhạt đến mức này.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc không đúng chỗ nào?
Là Hạ Hoằng Nghĩa đã thêu dệt một lời nói dối che giấu được mọi người, hay là kết quả của huyền khí dung huyết là một sai lầm?
Mà chuyện này Hạ Khuynh Nguyệt chưa từng nói với hắn. Hắn cũng chưa từng biết, trong lòng Hạ Khuynh Nguyệt cho đến nay lại gánh vác một thứ như vậy.
…
Dường như cảm ứng được gì đó, lúc này Nguyệt Vô Cấu yếu ớt mở mắt ra.
Nàng ngồi dậy, lại phát hiện nữ nhi đang kinh ngạc nhìn về phía trước, không hề phát hiện nàng đã tỉnh lại và ngồi dậy.
“Khuynh Nguyệt?” Nàng khẽ gọi một tiếng.
Đôi mắt khẽ nhúc nhích, cuối cùng Hạ Khuynh Nguyệt hồi thần lại, chẳng qua trong mắt nàng vẫn phủ một tầng sương mù mờ mịt.
“Sao vậy?” Nhận thấy sự khác thường của nữ nhi, Nguyệt Vô Cấu ân cần hỏi: “Đang nghĩ về chuyện hắn mới nói với ngươi sao?”
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nàng ngồi bên cạnh mẫu thân, nhìn vào mắt mẫu thân, qua một lúc lâu, mới nói bằng giọng rất nhẹ: “Nương, năm đó, trước khi ngươi và cha ta gặp nhau, có từng cùng với Thần Đế tiền bối… thân mật phu thê không?”
“Đương nhiên không có.” Nguyệt Vô Cấu không chút do dự và chần chừ, cười lắc đầu: “Năm đó Vô Nhai cực kỳ trân trọng ta, hắn hy vọng giữ lại mọi thứ cho đêm bọn ta kết hôn, trước đó dùng chính lời của hắn, là không nỡ ‘làm bẩn’ cái tên “Vô Cấu” của ta.”
“Chuyện này không phải nương đã sớm nói với ngươi rồi sao, vì sao lại đột nhiên hỏi đến?”
Câu trả lời của Nguyệt Vô Cấu cũng không làm mờ đi lớp sương mù trong mắt Hạ Khuynh Nguyệt, nàng vẫn nhìn vào mắt mẫu thân, thì thầm như nói mơ: “Thật sự… cho đến bây giờ đều chưa từng sao?”
Sự khác thường rõ ràng khiến Nguyệt Vô Cấu sững sờ một lúc, sau đó nàng chợt nhận ra gì đó, vẻ mặt bỗng trở nên sợ hãi mà đau đớn, nàng siết chặt tay nữ nhi, hoảng sợ nói: “Khuynh Nguyệt, ngươi tin tưởng nương, bất luận là trước khi quen biết phụ thân ngươi, hay là sau khi rời khỏi phụ thân ngươi, ta và hắn cho đến bây giờ… chưa từng có!”
Khí tức chợt hỗn loạn và giọng nói mang theo vẻ thê lương khiến Hạ Khuynh Nguyệt tỉnh táo lại từ trong ngây ngốc. Nàng bỗng nhiên ý thức được, lời nói vừa rồi của mình tạo ra tổn thương lớn đến mức nào với mẫu thân.
“Nương… Không! Ta không có ý đó…” Nàng vội vàng muốn giải thích.
“Khuynh Nguyệt,” Nguyệt Vô Cấu đầy nước mắt, cố gắng để giọng nói của mình lấy lại ôn hòa: “Ta biết, ta có lỗi với phụ thân ngươi, có lỗi với ngươi và Nguyên bá, năm đó ta bỏ đi không xứng làm thê, không xứng làm mẫu thân…”
“Không! Không phải!” Hạ Khuynh Nguyệt liều mạng lắc đầu, tất cả bàng hoàng trong lòng trước đó đều biến thành thất thố và tự trách.
Nguyệt Vô Cấu nhìn nữ nhi đang gần trong gang tấc, nước mắt giàn giụa trên má: “Có thể gặp lại nữ nhi của ta sau khi lớn lên đã là sự thương hại và ân huệ lớn lao trời cao cho ta. Mà ta… tư tâm quấy phá, lại thật sự nghĩ đến chuyện có thể hoàn thành hôn lễ với hắn lúc còn sống, lại quên chuyện này sẽ tạo thành tổn thương cho ngươi.”
“Khuynh Nguyệt, mấy năm nay có ngươi ở bên cạnh, quãng đời còn lại của ta đã không còn tiếc nuối.” Ngón tay của Nguyệt Vô Cấu chạm nhẹ vào má nữ nhi: “Ngươi yên tâm, chuyện ngươi không muốn làm, ta sẽ không cho phép bất kỳ ai ép buộc ngươi. Chuyện ngươi không hy vọng nhìn thấy, ta cũng nhất định sẽ không để nó xảy ra.”
Hết chương 2136.