Nàng khẽ lẩm bẩm, đôi mắt run rẩy, nét mặt do dự như thể đang đứng trên một sườn núi nơi hai thế giới đan xen vào nhau…
Nàng nghĩ đến mẫu thân… luận về sự đau khổ của hoàn cảnh, gian nan lựa chọn, nàng không bằng một phần vạn mẫu thân năm đó và sự lựa chọn khó khăn cũng như vẻ đau đớn xuyên tim như thế.
Nhớ lại năm đó, lúc nàng kết hôn với Vân Triệt…
…
“... Ngươi đã nói rõ ràng sẽ trở lại Băng Vân Tiên Cung, gả cho ta là vì lời hứa năm đó, vậy ta nạp thiếp chắc chắn ngươi cũng không ý kiến chứ?”
“Tùy ý!”
“Đây là ngươi nói đấy! À đúng rồi, ta nạp thê tuyển thiếp, ngươi ở bên ngoài tuyệt đối không được làm bậy! Cho dù Vân Triệt ta là một phế nhân, tốt xấu gì cũng… Khụ! Đường đường là nam nhi bảy thước! Chuyện này ngươi phải cam đoan!”
“Không thể hiểu được!”
“Không thể hiểu được gì chứ! Tôn nghiêm của nam nhi lớn hơn trời, nhất là chuyện nữ nhân này! Ngươi gả cũng gả rồi, lại không cho chạm không cho sờ, còn muốn bỏ đi không quay lại! Chuyện thê tử nên làm người đâu có làm! Bây giờ chỉ bảo ngươi đưa ra cam đoan cơ bản nhất cũng không bằng lòng! Cho dù chỉ là vì cái gọi là hứa hẹn, cái gọi là báo ân… ít nhất cũng có một chút thành ý được không!”
“… Thôi. Ta cam đoan không cấu kết với nam tử nào khác, cam đoan không làm chuyện tổn hại tôn nghiêm nam nhi của ngươi, như thế ngươi vừa lòng chưa!”
“Hừ, vậy còn được! Hầy… Tướng mạo của ngươi ở bên ngoài rất nguy hiểm. Nếu lỡ như một ngày nào đó ngươi nhìn thấy công tử danh môn nào đó mà chọc xuân tâm phơi phới… Ai ai ai, ta còn chưa nói xong!”
…
“Hôn lễ là giả, Thần Hậu là giả, nhưng thiên hạ đều biết, điều này đối với hắn mà nói quá bất công.” Hạ Khuynh Nguyệt nhắm mắt lẩm bẩm, nước mắt chậm rãi rơi xuống: “Hắn vừa mới nổi danh ở Thần Giới, sao có thể vì ta nhận lấy vết nhơ, hủy hoại tương lai…”
“Mẫu thân, nghĩa phụ… Khuynh Nguyệt bất hiếu, chỉ có thể lấy… quãng đời còn lại chuộc tội!”
Lời thì thào của Hạ Khuynh Nguyệt lọt vào tai tai Vân Triệt, có thể nói là từng chữ xuyên tim.
Năm đó, ở Độn Nguyệt Tiên Cung, Hạ Khuynh Nguyệt dùng giọng điệu vô cùng bình thản giải thích cho hắn mọi thứ.
Khi đó hắn đã biết Hạ Khuynh Nguyệt chắc hẳn đã phải trải qua lựa chọn vô cùng đau khổ… Mà lần này, nhìn vào hoàn cảnh và ý nguyện cuối cùng của Nguyệt Vô Cấu, ân huệ của Nguyệt Vô Nhai đối với nàng cùng với quan hệ huyết mạch không thể nói rõ…
Hắn mới thực sự biết được, lựa chọn năm đó của nàng gian nan đau khổ đến mức nào.
Trong lòng nàng lại chôn giấu hổ thẹn nặng nề.
Mà những điều này, sau này Hạ Khuynh Nguyệt một mình gánh chịu tất cả, hắn không thể chia sẻ dù chỉ một chút.
Hình ảnh trôi qua rất nhanh, từ Hạ Khuynh Nguyệt lấy Độn Nguyệt Tiên Cung dẫn hắn trốn khỏi Nguyệt Thần Giới, đến việc bị Thiên Diệp Ảnh Nhi ngăn chặn, trúng Phạm Hồn Cầu Tử Ấn… Đến việc nàng ôm lấy mình đang yếu ớt sắp chết, quỳ gối trước Luân Hồi Cấm Địa…
Sau khi giao hắn cho Thần Hi, nàng quay trở lại Nguyệt Thần Giới, quỳ gối trước Nguyệt Vô Nhai.
Nhưng thứ Nguyệt Vô Nhai dành cho nàng không phải là tức giận, không phải là trừng phạt nặng nề, mà chỉ là một tiếng cười khổ:
“Khuynh Nguyệt, ngươi không thể cầu xin tha thứ, nhõng nhẽo được sao? Dáng vẻ bướng bỉnh này của ngươi không hề giống nương ngươi năm đó chút nào.”
Đối với Hạ Khuynh Nguyệt mà nói, hắn không chỉ có ân tình, còn có… bao dung và cưng chiều vượt xa đối với nghĩa nữ.
Thời gian trôi qua, một năm sau, lời tiên đoán về “tử kiếp” của Nguyệt Vô Nhai thực sự ứng nghiệm.
Hắn chết trong tay Mạt Lỵ.
Hắn nhìn thấy Nguyệt Vô Nhai thập tử vô sinh, gom góp hơi thở cuối cùng, truyền Thần Lực Tử Khuyết cho Hạ Khuynh Nguyệt…
Chẳng qua tử kiếp đến quá nhanh, nhanh đến mức hắn vẫn chưa thể mở đường cho Hạ Khuynh Nguyệt.
Lúc kết thúc sinh mệnh, lời hắn nói với Hạ Khuynh Nguyệt không phải nhắc nhở và kỳ vọng cho tương lai, mà là… ý hận với Hạ Hoằng Nghĩa.
Đúng vậy, hắn chưa bao giờ buông bỏ, vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, nước mắt chưa từng rơi trước mặt Nguyệt Vô Cấu đã chảy xuống… ngấn lệ ôm hận như vậy mà chết.
Nếu không tận mắt chứng kiến, không ai có thể tưởng tượng được, cuộc đời của một thế hệ Thần Đế Nguyệt Thần Giới lại kết thúc bi tình đau khổ đến vậy.
Cũng cùng một ngày, Nguyệt Vô Cấu tự tử mà chết vì hắn.
Trên hình ảnh, hắn nhìn Hạ Khuynh Nguyệt ôm di thể Nguyệt Vô Cấu, khóc đến ruột gan đứt đoạn.
Mà chiếc gương đồng trên di thể Nguyệt Vô Cấu được nàng đặt trước ngực, trở thành vật kỷ niệm của nàng đối với mẫu thân.
Kể từ đó, nàng hoàn toàn trở nên cô độc trong Thần Giới... Lưng mang tội lỗi nặng nề với mẫu thân và nghĩa phụ, một mình đối mặt với sự cản trở và áp lực của gần như cả Nguyệt Thần Giới.
…
Hạ Khuynh Nguyệt biết chắc chắn việc nàng làm sẽ dẫn tới phản đối của toàn bộ Nguyệt Thần Giới, song vẫn vô cùng cứng rắn chôn chung di thể của mẫu thân trong đế mộ của Nguyệt Vô Nhai.
Nàng quỳ trước mộ suốt ba ngày ba đêm.
Vân Triệt im lặng nhìn ba ngày ba đêm, không phát ra âm thanh nào, cũng chưa từng nhìn chỗ khác…
Nếu năm đó hắn có thể ở bên cạnh nàng hẳn là tốt biết mấy, ít nhất có thể san sẻ một chút đau đớn trong lòng nàng.
Hết chương 2140.