Cuối cùng nàng cũng đứng dậy, nhưng lúc này, thân thế nàng lại kịch liệt run rẩy, đột ngột quỳ lại xuống đất.
Đôi mắt như mặt nước phẳng lặng bỗng xuất hiện run rẩy cực kỳ hỗn loạn.
“…!?” Tuy chỉ là hình ảnh của truy ức hư vô, nhưng vẻ kích động linh hồn quá kịch liệt và kỳ quái gần như xuyên qua hình ảnh lập tức va vào linh hồn hắn.
Trên người Khuynh Nguyệt… đã xảy ra chuyện gì?
Nàng nâng hai tay lên, ôm chặt đầu mình, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy dữ dội, dường như đang phải chịu cơn đau đớn khổng lồ.
Chuyện gì vậy… rốt cuộc sao vậy!?
Hồn hải của Vân Triệt vang lên tiếng kêu khẩn thiết của hắn.
Cũng vào lúc này, giọng nói nữ tử mờ ảo vang lên:
“Linh Lung Thể Cửu Huyền của nàng khiến Thần Lực Tử Khuyết có thể kế thừa hoàn mỹ. Sức mạnh thuần thục trong một đêm và tâm hồn biến đổi kịch liệt trong một đêm thúc đẩy Lưu Ly Tâm của nàng nhanh chóng thức tỉnh chỉ trong một đêm.”
“Tâm như lưu ly, thế gian không thể vấy bẩn… Nàng bắt đầu nhìn rõ hiện thực trong “hư vô” sớm hơn ngươi, sớm hơn dự đoán của ta nhiều.”
“Hiện thực… trong hư vô?” Vân Triệt ngơ ngác nhìn xung quanh: “Là… sao?”
“Chẳng phải chính ngươi cũng dần bắt đầu thấy rõ… từ lúc ngươi bắt đầu tu luyện ‘Nghịch Thế Thiên Thư’ rồi sao?” Giọng nói của nữ tử mơ hồ truyền đến.
“Ta?” Vân Triệt chợt ngẩn ra.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ lại, Hạ Khuynh Nguyệt trong hình ảnh hồi ức cuối cùng cũng ngừng run rẩy.
Nàng quỳ ở đó chậm rãi ngước mắt lên, nàng vốn đã khóc cạn nước mắt, vậy mà trong chốc lát, nước mắt lại ướt đẫm hai gò má.
“Hóa ra… ngươi thật sự là phụ thân ta… Ngươi thật sự… là phụ thân của ta…”
Nàng nức nở khóc từng tiếng.
Điều ấy khiến cho Vân Triệt kinh ngạc một hồi lâu.
Rốt cuộc nàng đã nhìn thấy gì?
Những gì nàng nhắc đi nhắc lại… Nguyệt Vô Nhai thật sự là phụ thân ruột của nàng?
Huyết mạch khăng khít dung hòa không phải sai lầm!?
Nhưng ba năm sau khi Hạ Hoằng Nghĩa và Nguyệt Vô Cấu gặp nhau mới sinh ra Hạ Khuynh Nguyệt, Nguyệt Vô Cấu lại gần như thề thốt với Hạ Khuynh Nguyệt, bản thân và Nguyệt Vô Nhai chưa từng thân mật phu thê…
Chính những “bằng chứng” vô cùng thuyết phục này đã khiến Hạ Khuynh Nguyệt dù tận mắt nhìn thấy huyết mạch dung hòa, cũng chưa từng thực sự tin tưởng hắn là phụ thân ruột của mình, chỉ giữ lại mông lung không thể tiêu tan trong tim, khiến nàng tự nguyện nhận hắn làm nghĩa phụ.
Chẳng lẽ Nguyệt Vô Cấu và Hạ Hoằng Nghĩa đều đang nói dối, hay là...
“Chẳng trách… ngươi luôn khiến ta thấy thân thiết như vậy, ý lại như vậy… Chẳng trách… ngươi đối tốt với ta như thế… bao dung như thế…”
“Hóa ra, ta là nữ nhi của ngươi… Hóa ra… ta từng được phụ thân… cưng chiều thân thiết như thế…”
“Mà ta… lúc ngươi còn sống… lại chưa từng gọi ngươi một tiếng phụ thân…”
“Ngay cả tâm nguyện cuối cùng… của các ngươi….”
Nước mắt nàng tuôn rơi, thút tha thút thít.
Sau này Vân Triệt trở lại Thần Giới, lúc gặp lại Hạ Khuynh Nguyệt, Hạ Khuynh Nguyệt giải thích hời hợt về cái chết của Nguyệt Vô Nhai và Nguyệt Vô Cấu, không có một giọt nước mắt và một chút đau khổ nào, càng không nhắc đến… Nguyệt Vô Nhai mới là phụ thân ruột của nàng.
Tất cả nước mắt, tội lỗi, đau đớn, hổ thẹn… nàng đều chôn sâu vào trái tim mình.
Mà lúc này, Vân Triệt nhớ lại Hạ Khuynh Nguyệt rơi xuống vực thẳm hư vô, trong lòng chợt lạnh lẽo.
Bởi vì hắn phát hiện, ba người một nhà này… lại không có lấy một ai chết yên ổn.
Giống như gặp phải lời nguyền nghiệt ngã của số phận.
Ánh sáng mờ dần, tiếng gió thê lương, dường như ngay cả trời đất cũng cảm thấy đau thương.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng khóc của Hạ Khuynh Nguyệt mới dần dừng lại.
Nàng ngước mắt lên, nhìn về phía trước, chỉ là ánh mắt trống rỗng… một lúc lâu sau mới dần khôi phục tiêu cự.
Sau đó, trong đôi mắt ấy ngưng tụ vẻ lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
“Mẫu thân.” Nàng khẽ gọi: “Những gì trần thế cho ngươi chỉ có đau khổ. Vậy thì chi bằng ngươi cứ ở thế giới bên kia, an hưởng cực lạc cùng với phụ thân.”
“Hận thù của ngươi, ta sẽ đòi lại cho ngươi!”
“Phụ thân, năm đó ngươi không thể bảo vệ mẫu thân của ta thật tốt, lần này ngươi không thể… đánh mất nàng nữa.”
“Mà với Nguyệt Thần Giới ngươi dành tâm huyết cả đời, ta sẽ thay ngươi bảo vệ!”
Nàng chậm rãi nâng tay lên, ấn đầu ngón tay vào ngực, đôi môi thì thầm như gió: “Ta, Hạ Khuynh Nguyệt, xin thề ở đây, quãng đời còn lại nguyện…”
“Giết Thiên Diệp, thủ Nguyệt Thần!”
“Nếu làm trái một điều, trời tru đất diệt, mãi không luân hồi!”
Đầu ngón tay đâm vào ngực, giọt máu đỏ tươi đổ xuống, khắc ghi lời thề và máu của nàng trước mộ của phụ mẫu.
Nhưng đồng thời cũng gần như hung ác xuyên hai lỗ thủng trên tâm hồn của Vân Triệt, khiến hồn hải của hắn co giật lay động thật lâu.
Giết Thiên Diệp, thủ Nguyệt Thần…
Thiên Diệp được hắn bảo vệ…
Nguyệt Thần bị hắn tiêu diệt…
Mà nàng năm đó, rõ ràng từng nắm giữ tính mạng của Thiên Diệp Ảnh Nhi trong tay, nhưng lại lựa chọn tạm nhẫn nại ngàn năm, biến nàng thành bùa hộ mệnh của Vân Triệt.
Cuối cùng lại…
Thế giới ngoài hồn hải, cơ thể dựa vào vách đá nhiễm phải gió lạnh thấu xương, toàn thân run rẩy, giữa hàm răng nghiến chặt chảy ra máu.
Không ai có thể tưởng tượng được, hắn lúc này trải qua khổ hình tâm linh như thế nào.
Trong hình ảnh, Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi đứng lên.
Khoảnh khắc nàng xoay người, nước mắt trên mặt tán ra như những ngôi sao vỡ vụn, tử quang phản chiếu trong mắt lạnh lẽo gần như xuyên tâm.
Hết chương 2141.