Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 205 - Chương 206: Lăng Vân Không Thể Siêu Việt Hơn

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_206" class="block_" lang="en">Trang 103# 2

 

 

 

Chương 206: Lăng Vân không thể siêu việt hơn



- Đúng.

Vân Triệt không coi như không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Thương Nguyệt, không hề dong dài dây dưa đáp thẳng lại luôn:

- Nàng ấy chính là tỷ tỷ của Nguyên Bá, cũng là thê tử mười tám tháng trước ta đã thành hôn, năm nay mười bảy tuổi… Ngày sinh của nàng, chỉ nhỏ hơn ta chín ngày.

Chỉ có điều, “Ngày sinh” này chỉ chính là ngày sinh của “Tiêu Triệt”, mà không phải ngày sinh của Vân Triệt hắn. Ngày sinh của hắn là ngày nào, hắn vốn không biết.

Thương Nguyệt hơi mấp máy miệng môi, sau đó nhẹ nhàng nói:

- Nàng đối với ngươi… Ngươi đối với nàng… Thật sự một chút cảm tình đều không có sao?

Vấn đề này, khiến Vân Triệt trầm mặc thật lâu, sau đó mới trầm lặng nói:

- Trong vòng mấy ngày sau khi lập gia đình với nàng ấy, ta từng dùng đủ loại phương pháp thử khiến cho nàng ấy ở trong vô tri vô giác sinh tình với ta, nhưng vẫn không hề có bất kỳ kết quả nào, một phen ngoài ý muốn bỗng nhiên phát sinh, khiến cho ta không thể không rời khỏi gia tộc Tiêu thị kia. Nàng ấy không có tình cảm gì với ta, ít nhất không có tình yêu nam nữ này, nhưng nàng ấy đối xử với ta cũng không xấu. Mà ta đối với nàng ấy… Ta không dám nói ta không hề có một chút tình cảm về phương diện nam nữ đối với nàng ấy, ít nhất với dung nhan, khí chất còn có tính cách của nàng ấy, cũng khiến cho ta không có cách nào không bị hấp dẫn, ta thậm chí tin tưởng, ở chung với nàng ấy, không có nam nhân nào lại không bị nàng ấy hấp dẫn.

- Nhưng so với việc ái mộ, ta đối với nàng ấy càng nhiều hơn, chính là một loại cảm kích. Năm nàng ấy mười hai tuổi, đã được Băng Vân tiên cung lựa chọn, trở thành đệ tử Băng Vân tiên cung, thậm chí ngay cả cung chủ Băng Vân tiên cung, cũng cực kỳ coi trọng nàng ấy. Nhưng nàng ấy mãi cho đến mười sáu tuổi, vẫn luôn luôn ở lại Lưu Vân thành, mà không đi tới Băng Vân tiên cung. Nàng ấy tuy là thiếu nữ, lại si mê với tu huyền, thiên phú càng cực cao, lại vào thời gian bốn năm xây dựng nền tảng mấu chốt này mạnh mẽ lưu lại trong Lưu Vân thành, chính là vì kết hôn với ta…

- Hành động này của nàng ấy vì hoàn thành hứa hẹn của cha nàng ấy, không khiến phụ thân của nàng ấy thành kẻ bội bạc, nhưng càng nhiều chính là, vì bảo vệ ta, còn có thể diện của gia gia ta… Dù sao, khi đó ta chỉ là phế nhân, nàng ấy nhưng lại là đệ tử Băng Vân tiên cung được người đời ngưỡng vọng, giữa hai bên chênh lệch giống như một trời một vực, chỉ cần một người của Băng Vân tiên cung xuất hiện, tuyên bố nàng ấy là đệ tử của Băng Vân tiên cung, sớm mang nàng ấy đi, hơn nữa hủy bỏ hôn ước năm đó, cho dù là ai đều không thấy quá phận, càng sẽ không chỉ trích phụ thân của nàng ấy bội bạc, ngược lại cảm thấy thuận lý thành chương, cũng chính là không để cho một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, càng là một lựa chọn bình thường nhất của người được Băng Vân tiên cung yêu thích, chính xác nhất, hẳn là lựa chọn tốt nhất.

- Nhưng nàng ấy không làm như vậy… Bên ngoài truyền lưu là Hạ gia không muốn gánh vác danh bội bạc, nhưng ta rõ ràng, là nàng cảm ơn ân cứu mạng của phụ thân ta Tiêu Ưng năm đó, cũng dùng thời gian bốn năm trân quý của mình và hành động lập gia đình để bảo vệ ta và thể diện của gia gia ta. Về sau cũng chú ý đến tôn nghiêm của ta khắp nơi, khi hai người ở cùng một chỗ, nàng ấy không cho ta chạm vào nàng ấy một chút, nhưng nếu người ngoài ở đó, ta mạnh mẽ nắm lấy tay nàng ấy, nàng ấy sẽ chỉ nhường nhịn, không muốn hạ thấp thể diện của ta ở trước mặt mọi người. Hơn nữa, nàng rõ ràng nói với ta có thể tùy ý nạp thiếp, nàng ấy tuyệt đối không can thiệp, nếu muốn lập thê thất khác, cũng có thể hưu nàng ấy bất cứ lúc nào… Cho nên ta cho dù như thế nào, đều không thể sinh ra ác cảm gì với nàng ấy.

Thương Nguyệt yên lặng nghe, chút cảm giác khó chịu đối với “Hạ Khuynh Nguyệt” kia trong vô hình tiêu tán, thay vào đó, là kính nể và tin phục đến từ nội tâm.

- Chính là, quan hệ giữa ta và nàng ấy, có lẽ cũng không hơn. Hơn nữa danh phận phu thê giữa chúng ta bây giờ có còn tồn tại hay không, đều còn chưa thể biết được.

Vân Triệt nhìn bóng lưng Hạ Khuynh Nguyệt, thổn thức nói.

- Vì sao?

Thương Nguyệt không hiểu.

- … Vào ngày ấy khi ta rời khỏi Tiêu môn, tất cả mọi người chỉ trích ta là dã chủng từ bên ngoài đến, lập gia đình với Hạ Khuynh Nguyệt, là một kiểu vô sỉ lừa gạt nàng ấy. Bọn họ ép ta giao hôn thư ra, xé bỏ để giải trừ mối quan hệ phu thê, sau đó rời khỏi Tiêu môn, trước khi rời đi, ta giao hôn thư cho Hạ Khuynh Nguyệt. Sau đó nàng ấy có xé bỏ hôn thư hay không… Ta không biết.

Vân Triệt cười nhẹ một tiếng, tươi cười thật gượng gạo, chứng minh hắn không biết kết quả, nhưng không có nghĩa là không thèm để ý tới kết quả. Hắn luôn luôn không hỏi việc này với Hạ Nguyên Bá, bởi vì trong tiềm thức của hắn, cũng không muốn nghe thấy đáp án mà hắn không muốn nghe được.

Vân Triệt nói tới đây, cảm giác không thích Hạ Khuynh Nguyệt xây dựng lên trong lòng Thương Nguyệt, đã tan thành mây khói toàn bộ. Ngược lại, nàng hy vọng Hạ Khuynh Nguyệt không xé bỏ phần hôn ước kia, bởi vì như vậy, nàng ấy chính là lấy hy sinh bản thân, trước mắt bao người, bảo vệ một phần tôn nghiêm cuối cùng của Vân Triệt. Dù sao, nàng để ý chân chính, không phải là quan hệ của Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt, mà chỉ có Vân Triệt.

Kết quả khảo nghiệm huyền lực của ba đệ tử Băng Vân tiên cung nhanh chóng công bố:

Thủy Vô Song –– 20 tuổi –– Linh Huyền cảnh cấp chín.

Vũ Tuyết Tâm –– 20 tuổi –– Linh Huyền cảnh cấp chín.

Cấp bậc huyền lực của hai đệ tử Băng Vân tiên cung đầu tiên không kém gì một người của Tiêu tông và Phần Thiên môn, mà kết quả này, cũng khiến cho người của Tiêu tông và Phần Thiên môn ngẩn ra, sau đó đều thở phào nhẹ nhõm thật dài.

- Một lần trước, Băng Vân tiên cung ra một đệ tử yêu nghiệt Mộc Lăng Tuyết, huyền lực mạnh nhất toàn trường, cao tới Linh Huyền cảnh cấp mười đỉnh phong, cũng là nàng ấy đánh bại Tuyệt Thành. Tuy rằng nàng ấy cuối cùng thua trên tay Lăng Vân, nhưng khi đó huyền lực của Lăng Vân là Linh Huyền cảnh cấp chín, nếu chỉ luận huyền lực, toàn trường không có một ai có thể sánh vai với nàng ấy.

Phần Thiên môn Phần Mạc Ly thản nhiên nói:

- Băng Vân tiên cung gần như mỗi một lần, đều sẽ xuất hiện một đệ tử tuyệt tài kinh diễm như vậy, chỉ có điều một lần này, huyền lực đẳng cấp cao nhất của đệ tử Băng Vân tiên cung, lại ngang hàng với Tẫn nhi, cùng với Tiêu Cuồng Lôi, Tiêu Chấn của Tiêu tông… Ha ha, xem ra vị trí thứ hai một lần này, Băng Vân tiên cung bảo vệ không xong.

Ý tưởng của bên chỗ Tiêu tông cũng giống như thế, Tiêu Thiên Tuyệt mặt mỉm cười nói:

- Trước kia, về cấp bậc huyền lực của đệ tử Băng Vân tiên cung, đều có áp chế khác biệt về trình độ với chúng ta, còn lần này, lại ngang hàng. Lôi nhi, xem ra một lần này, chúng ta đánh giá cao đối thủ, bài vị thứ hai, chúng ta nhất định xác định!

Ánh mắt của mọi người dừng lại ở trên người đệ tử Băng Vân thứ ba, thiếu nữ đeo mạng che mặt.

Hạ Khuynh Nguyệt –– 17 tuổi –– Linh Huyền cảnh cấp tám.

Thoáng chốc, toàn trường yên tĩnh vẻn vẹn ba giây, sau đó bỗng nhiên dâng lên một luồng sóng to tiếng kinh hãi khổng lồ. Từ người già, cho tới người trẻ, thậm chí ngay cả Lăng Nguyệt Phong của Thiên Kiếm sơn trang đều bỗng chốc đứng lên từ trên chỗ ngồi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn tin tức biểu hiện ra trên trắc huyền thạch.

Linh Huyền cảnh cấp tám, cấp bậc này tuy rằng cực cao, nhưng ở tứ đại tông môn, cũng không khoa trương, mà làm cho người ta khiếp sợ chính là độ tuổi này… Chỉ có mười bảy tuổi!

Mười bảy tuổi là Linh Huyền cảnh cấp tám!

Lăng Vân đệ nhất cao thủ trong nhóm thanh niên đồng lứa, mười bảy tuổi chẳng qua cũng chỉ là Linh Huyền cảnh cấp chín, thiên phú này của nàng, lại ép thẳng được Lăng Vân!

- Nữ hài này là ai? Hạ Khuynh Nguyệt? Vì sao từ trước đến giờ chưa từng nghe Băng Vân tiên cung có đệ tử tên này?

Tiêu Tuyệt Thiên đã không cách nào bình tĩnh, nhíu chặt mày nói. Hắn không cách nào thừa nhận, Tiêu tông hắn cho dù cường thịnh, cũng quả quyết không thể nuôi dưỡng ra một đệ tử tuổi gần mười bảy, huyền lực liền cao tới Linh Huyền cảnh cấp tám.

- Lão phu cũng chưa từng nghe nói tới. Năm nay nàng ấy mới mười bảy tuổi, chắc là đệ tử Băng Vân tiên cung mới thu nhận vài năm này.

Tiêu Vô Cơ nhíu mày nói:

- Lấy số tuổi của nàng, bài vị chiến lần tiếp theo giống vậy vẫn có thể tham gia… lão phu vốn đã cảm thấy lực uy hiếp của Băng Vân tiên cung giảm lớn, không nghĩ tới, lại còn có một đệ tử kinh người như thế. Xem ra, đây chắc là một lần liều lĩnh đánh cuộc trên bài vị chiến, bằng không nếu lần tiếp theo nàng ấy có đến, cũng không phải lão phu tự coi nhẹ mình, sợ rằng Tiêu tông chúng ta, không có một đệ tử nào có tư cách đánh với nàng ấy một trận.

Tiêu Tuyệt Thiên cau mày, không cách nào nói ra một câu phản đối.

- Linh Huyền cảnh cấp tám…

Ngực Vân Triệt phập phồng, nặng nề hít vào một hơi.

Ngay cả hắn, cũng bị huyền lực hiện giờ của Hạ Khuynh Nguyệt làm rung động thật sâu.

- Wow a a a… Tỷ tỷ thế mà lại… Lợi hại như vậy!

Ánh mắt Hạ Nguyên Bá trừng lớn, gào khoa trương ra tiếng.

- Trong thế hệ thanh niên, nam tính, không ai có thể bằng Lăng Vân, nữ tử tên Hạ Khuynh Nguyệt này, nếu như thiên phú của nàng ấy tiếp tục giữ vững, không mất bao lâu, sẽ thành người đệ nhất trong nữ tính.

Tần Vô Thương cảm thán nói, hắn nhìn thoáng qua dáng vẻ Hạ Nguyên Bá, trong lòng lại than thở một trận: Thứ hàng này thật sự là tỷ đệ với Hạ Khuynh Nguyệt? Một người Linh Huyền cảnh cấp tám, một người mới Sơ Huyền cảnh, cái này cái này cái này…

Băng Vân tiên cung qua không bao lâu, Lăng Vô Cấu cuối cùng kêu tới tên Thiên Kiếm sơn trang.

- Thiên Kiếm sơn trang –– Lăng Vân, Lăng Phi vũ, Lăng Kiệt.

Trên Luận kiếm đài lại một lần nữa yên tĩnh lại, lần này là thế lực cấp bá chủ hạng nhất chân chính của Thương Phong lên đài. Lăng Vân lên trước, người đầu tiên đặt tay lên trắc huyền thạch.

Lăng Vân –– 20 tuổi –– Địa Huyền cảnh cấp ba.

Lăng Vân chậm rãi thu tay khỏi trắc huyền thạch, chậm rãi tránh sang, sau đó bên tai vang lên tiếng ồn ào náo động giống như sóng triều, bước chân, thần sắc, ánh mắt đều nhạt như gió mát, như một đóa mây xanh không nhuốm bụi trần lướt qua.

Trong khảo nghiệm huyền lực lần đầu tiên xuất hiện Địa Huyền cảnh, đồng thời, cũng là một người duy nhất trong cả một phen khảo nghiệm huyền lực. Một người duy nhất này, còn không phải là Địa Huyền cảnh tầng thấp nhất, mà đã cao tới Địa Huyền cảnh cấp ba.

Cấp bậc này, như một tiếng sấm, nổ mạnh ở trong mắt và trong lòng vô số đệ tử dự thi, khiến cho bọn họ hoàn toàn dại ra, thật lâu không thể tin và hồi hồn. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, chuyện này vốn là sự thật không cách nào lý giải. Hai mươi tuổi đã Địa Huyền cảnh, sự thật hư ảo đến gần như thần thoại.

Thương Phong đế quốc, huyền giả Linh Huyền cảnh vô số, nhưng số lượng huyền giả Địa Huyền cảnh, ngay cả bằng một phần trăm của huyền giả Linh Huyền cảnh cũng chưa tới. Bởi vì đến Địa Huyền cảnh, không chỉ trong giới tuổi trẻ, chính là toàn bộ Thương Phong đế quốc mà nói, đều chân chính bước chân vào hàng ngũ cao thủ. Cũng như Tần Vô Ưu, hắn đã là Địa Huyền cảnh, có tư cách trở thành đạo sư của Thương Phong huyền phủ. Nếu như nói từ Sơ Huyền cảnh đến Nhập Huyền cảnh, từ Nhập Huyền cảnh đến Chân Huyền cảnh, từ Chân Huyền cảnh đến Linh Huyền cảnh, là vượt qua một đại cảnh giới, như vậy từ Linh Huyền cảnh đến Địa Huyền cảnh, chính là vượt qua một cấp độ, chẳng những đột phá khó khăn bạo tăng, huyền lực tăng lên khó khăn, cũng tăng lên gấp bao nhiêu lần.

Mà Lăng Vân gần hai mươi tuổi, chẳng những đã bước chân vào Địa Huyền cảnh, hơn nữa còn là Địa Huyền cảnh cấp ba! Một cảnh giới mà cho dù huyền giả trẻ tuổi ở trình độ rất cao đều không dám suy nghĩ đến.

Chỉ bằng huyền lực hắn lộ ra, đừng nói chiến thắng bất cứ đệ tử nào của Tiêu tông, Phần Thiên môn, ngay cả toàn bộ sáu đệ tử dự thi cao nhất, Lăng Vân muốn chiến thắng đều giống như chơi đùa.

Trái lại Tiêu tông và Phần Thiên môn, khiếp sợ của bọn họ chỉ giằng co thời gian ngắn ngủi liền đã bình tĩnh trở lại. Cảnh giới này, nếu đặt trên người Lăng Vân hiện giờ, lại cũng không phải không thể thừa nhận như vậy.

Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì hắn là Lăng Vân!

- Một lần trước, Lăng Vân mới mười bảy tuổi thoải mái đoạt được vị. Một lần này, liền càng không có khả năng có người cạnh tranh được với Lăng Vân. Kẻ này, tương lai lại là một Lăng Tuyệt Phong.

Tần Vô Thương cảm thán nói.

- Địa Huyền cảnh… Cấp ba.

Khóe miệng Vân Triệt run rẩy liên tục vài cái:

- Gia hỏa này, dùng biến thái để hình dung hắn vẫn còn khách khí.

Sau Lăng Vân, đó là Lăng Phi Vũ và Lăng Kiệt.

Lăng Phi Vũ –– 19 tuổi –– Linh Huyền cảnh cấp chín.

Lăng Kiệt –– 16 tuổi –– Linh Huyền cảnh cấp sáu.

Ngoài Lăng Vân, hai người này cũng khiến cho toàn trường động dung, Thiên Kiếm sơn trang, dù sao cũng là Thiên Kiếm sơn trang.

Mà Lăng Kiệt, cũng là bài vị chiến lần này, một người đệ tử dự thi duy nhất mới mười sáu tuổi. Khác với Lăng Vân thanh nhã như mây, thần thái hắn sáng láng, trong ánh mắt lộ ra hưng phấn, dáng vẻ xoa tay giống như hận không thể lập tức tìm người đánh mấy trận.

- Không hổ là đệ đệ của Lăng Vân, tiến cảnh tám tháng tới nay của Lăng Kiệt này, cũng tương đương không đơn giản.

Vân Triệt lẩm bẩm trong lòng.

Theo sát Thiên Kiếm sơn trang, cái tên “Thương Phong hoàng thất” cuối cùng vang lên.

- Thương Phong hoàng thất…

Kêu xong tên, giọng Lăng Vô Cấu đột nhiên nghẹn lại một chút, ánh mắt của hắn khóa chặt trên danh sách một chớp mắt, sau đó mới âm điệu quái dị tiếp tục kêu:

- Vân Triệt.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment