Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 206 - Chương 207: Chân Huyền Cảnh Phá Vỡ Lịch Sử

. ._104__1" class="block_" lang="en">Trang 104# 1

 

 

 

Chương 207: Chân Huyền cảnh phá vỡ lịch sử



Tuy rằng thứ tự của Thương Phong hoàng thất ở bài vị chiến từ trước đến nay không được tốt, nhưng đây dù sao cũng là hoàng thất! Là người nắm trong tay chính quyền cao nhất của Thương Phong đế quốc. Cho nên, cái tên “Thương Phong hoàng thất” vừa ra, lập tức đưa tới sự chú ý của toàn trường. Nhưng sau cái tên “Vân Triệt”, ánh mắt của Lăng Vô Cấu liền dời khỏi danh sách, không đọc một cái tên tiếp theo nữa.

Cũng chỉ có một cái tên như vậy.

- Đến ta.

Vân Triệt trực tiếp đứng lên, đi về phía trắc huyền thạch.

Chung quanh, nhất thời vang lên từng tiếng bàn luận xôn xao.

- Hả? Tình huống gì? Chỉ có một mình hắn?

- Hình như là như vậy… Má nó! Lần này hoàng thất phái một người tới tham chiến? SẼ không phải do hoàng thất nhận phải náo động chứ?

- Suỵt, đừng nói lung tung, có lẽ huyền lực của người này cực cao, hoàng thất chỉ cần một người như vậy là đủ rồi. Dù sao, bài vị thế lực vẫn dựa theo bài vị cao nhất của cá nhân.

Vân Triệt từ trên chỗ ngồi đi xuống, đi vào trong tầm mắt của mọi người.

Chỗ ngồi của Băng Vân tiên cung, Hạ Khuynh Nguyệt vẫn luôn điềm tĩnh không tiếng động mở mắt đẹp, mang theo một chút kinh ngạc thật sâu nhìn Vân Triệt, trong miệng phát ra một tiếng lẩm bẩm trầm thấp:

- Hắn… Sao lại là… Hắn…

Khoảnh khắc khi Vân Triệt đi ra, băng hoa chung quanh thân thể Sở Nguyệt Thiền nhất thời xuất hiện hỗn loạn trong khoảnh khắc, đôi mắt cũng thất thần trong nháy mắt, nhưng lập tức, tất cả quay về bình tĩnh.

Nàng liếc nhìn sang bên, không quay lại nhìn về phía Vân Triệt, không ai biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.

- Hử?

Sở Nguyệt Ly nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, thần sắc trở nên càng lúc càng hoài nghi, khi Vân Triệt đứng trước trắc huyền thạch, nàng nghiêng mặt qua, nói với Hạ Khuynh Nguyệt:

- Khuynh Nguyệt, con có cảm thấy hắn giống một người không?

- Vân Triệt… Tiêu Triệt… Tiêu Triệt…

Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nói nhỏ, sau đó khẽ lắc đầu:

- Thật sự rất giống, nhưng không thể nào là hắn. Huyền mạch của hắn phế hết, không có khả năng khôi phục, càng không có khả năng, có dính dáng gì đến hoàng thất…

Sở Nguyệt Ly lại liếc nhìn Vân Triệt một lúc, nói nhỏ:

- Không sai, đúng là không thể nào là hắn. Nhưng trên thế giới này, lại có hai người có dáng dấp giống nhau như thế sao.

- Muội từng gặp người này?

Sở Nguyệt Thiền bỗng nhiên đưa mắt hỏi.

- Không.

Sở Nguyệt Ly lắc đầu:

- Nhưng mà, hắn lại rất giống một người muội đã từng gặp.

- Ai?

- Chính là người mà năm đó Khuynh Nguyệt cố ý phải gả cho. Người kia tên là Tiêu Triệt, người này tên là Vân Triệt, chẳng những có dáng dấp rất giống người kia, ngay cả tên cũng giống nhau, đúng là trùng hợp kinh người.

Sở Nguyệt Ly giải thích.

Sở Nguyệt Thiền: “!!!!!”

- Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?

Bỗng nhiên cảm thấy hơi thở của Sở Nguyệt Thiền đột nhiên trở nên hơi hỗn loạn, Sở Nguyệt Ly vội vàng nghiêng đầu, kinh ngạc hỏi.

- Không có gì.

Sở Nguyệt Thiền nhắm mắt lại, giọng lạnh lẽo nói. Nhưng lập tức, chỗ tay phải của nàng bỗng nhiên “Ầm” một tiếng, tay vịn ghế ngồi đã ở trong băng hoa phiêu động trở nên dập nát.

- Tỷ tỷ, tỷ…

- Không được hỏi nhiều, ta không sao.

Sở Nguyệt Thiền nhắm kín mắt đẹp, lạnh lùng trách mắng lại.

Ở Băng Vân tiên cung, trừ bỏ cung chủ, Sở Nguyệt Thiền có địa vị và uy nghiêm cao nhất, đều là Băng Vân thất tiên, lại là muội muội của Sở Nguyệt Thiền, Sở Nguyệt Ly cũng tràn đầy kính sợ nàng, tuy rằng điểm nghi ngờ trong lòng càng ngày càng nặng, nhưng nàng cũng không dám tiếp tục hỏi nữa, chỉ có thể suy nghĩ nhiều lần ở trong lòng.

Vân Triệt –– 17 tuổi –– Chân Huyền cảnh cấp mười.

Kết quả này vừa ra, toàn trường nhất thời hoàn toàn tắt tiếng, sau đó, chung quanh bắt đầu vang lên tiếng cười thầm đám này tiếp đám khác, mà khi chung quanh đều cười thầm, cười thầm như vậy cũng liền trở thành cười rõ tiếng không kiêng nể gì, nhiều tiếng cười to, cười nhạo tràn ngập toàn trường, ngay cả một vài trưởng giả đức cao vọng trọng, khi nhìn thấy kết quả này cũng không khỏi dở khóc dở cười.

- Phụt… Chân Huyền cảnh… Một lần bài vị chiến này còn xuất hiện Chân Huyền cảnh, chỉ một Chân Huyền cảnh còn có dũng khí tới tham gia bài vị chiến này? Phụt ha ha ha ha…

- Thương Phong hoàng thất liền phái một người đệ tử như vậy đến tham chiến, còn tưởng rằng sẽ kinh người cỡ nào… Má nó! Quả nhiên kinh người, lại là Chân Huyền cảnh! Thương Phong hoàng thất lần này thật khôi hài?

- Lần này ta lại không cần lo lắng mình là hạng nhất đếm ngược rồi, ha ha ha ha ha!

- Dường như cho tới bây giờ đều chưa từng nghe nói tới bài vị chiến từng xuất hiện Chân huyền cảnh, Thương Phong hoàng thất đây là thành tâm hay không muốn thể diện bản thân rồi? Chậc chậc chậc chậc, lần này nếu Thương Phong hoàng thất không xếp hạng nhất đếm ngược, ta liền ăn phân!

- Haizzz, lại xuất hiện một Chân Huyền cảnh, cảm giác cấp bậc của toàn bộ bài vị chiến bị kéo xuống thấp. Ta đều mặt đỏ thay hắn… Chỉ có điều tiểu tử này còn thật sự dám đứng ra, chậc chậc, ngược lại cũng không phải nhân vật bình thường, da mặt này quả thật còn dày hơn da mông ta.

Mười bảy tuổi Chân Huyền cảnh cấp mười, về thiên phú mà nói đã là không tệ, ở trong các đệ tử bài vị chiến, cũng có thể miễn cưỡng xếp phía dưới, khi hai mươi tuổi, nói không chừng có thể đạt tới cảnh giới trên dưới Linh Huyền cảnh cấp ba. Khi đó lại tới tham gia bài vị chiến, cho dù là ai cũng sẽ không cười nhạo. Mọi người cười nhạo không phải là thiên phú của hắn, mà là hắn một Chân Huyền cảnh, lại có thể diện, có dũng khí tới bài vị chiến tập hợp thanh niên tài tuấn thiên hạ này… Cho dù bản thân không biết xấu hổ, chỗ hoàng thất cũng nên cần đi.

Nhìn vào lịch sử bài vị chiến, thật đúng là chưa bao giờ xuất hiện Chân Huyền cảnh. Tuy rằng bài vị chiến vẫn chưa quy định cấp bậc huyền lực của đệ tử tham chiến, nhưng mà, nếu khoảng cách từ 16 tuổi đến 20 tuổi, ngay cả ba đệ tử Linh Huyền cảnh cũng không tìm ra, vậy cũng liền không xứng tham gia bài vị chiến này, thậm chí không xứng được mời đến. Một vài tông môn sau khi suy sụp trên phạm vi lớn, nếu thật sự tìm không ra ba đệ tử Linh Huyền cảnh, hoặc bỏ qua cho bài vị chiến, hoặc cho dù chỉ dẫn theo hai người, thậm chí một cũng là đệ tử Linh Huyền cảnh đến, cũng sẽ không thể lấy một Chân Huyền cảnh góp cho đủ số.

Mà lần này, lịch sự cứ bị phá vỡ như vậy, xuất hiện một người Chân Huyền cảnh tham gia… Còn đại biểu cho Thương Phong hoàng thất… Còn là người tham chiến duy nhất của Thương Phong hoàng thất. Rất nhiều người nghẹn họng nhìn trân trối, càng nhiều người cười ngã tới ngã lui, một cảm giác mãnh liệt về sự ưu việt trên thực lực của tông môn và bản thân tự nhiên sinh ra. Hơn nữa bởi vì đối phương vẫn còn là Thương Phong hoàng thất quyền khuynh Thương Phong, cảm giác về sự ưu việt này càng đặc biệt mãnh liệt.

- Hắn thế mà lại… Thật sự đến đây.

Bên chỗ Thiên Kiếm sơn trang, Lăng Vân tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

- Wow! Thế mà đã Chân Huyền cảnh cấp mười! Thật lợi hại.

Hoàn toàn khác với tiếng cười nhạo chung quanh, miệng Lăng Kiệt há to, vẻ mặt giật mình.

- Hả?

Phản ứng của hai người khiến Lăng Nguyệt Phong liếc mắt:

- Hai con biết người này?

Lăng Vân khẽ gật đầu:

- Hắn chính là người lần trước tiểu Kiệt mặt mày hớn hở miêu tả vơi scha. Lần trước gặp hắn, là vào nửa năm trước, khi đó huyền lực của hắn chỉ có Chân Huyền cảnh cấp ba, lại cứng rắn đỡ được ba kiếm của tiểu Kiệt. Hiện giờ mới nửa năm trôi qua, hắn lại đã là Chân Huyền cảnh cấp mười. Tốc độ tiến cảnh như vậy… Còn xa hơn con năm đó.

- Cái gì?

Trên mặt Lăng Nguyệt Phong thoáng qua vẻ kinh ngạc. Bắt đầu dùng ánh mắt hoàn toàn khác trước nhìn kỹ Vân Triệt.

- Chân Huyền cảnh cấp ba có thể đỡ được ba kiếm của tiểu Kiệt khi đó là Linh Huyền cảnh cấp ba, thực lực của hắn, hoàn toàn không thể cân nhắc từ huyền lực lộ ra phía ngoài. Con tin tưởng hắn và con, tiểu Kiệt giống nhau, hoàn toàn có năng lực chiến thắng đối thủ vượt trên mấy cấp.

Lăng Vân bình thản nói.

Mức độ huyền lực, đúng là không thể hoàn toàn đại biểu cho mức độ thực lực.

Lăng Nguyệt Phong khẽ gật đầu,

- Nhưng là dấu hiệu quan trọng nhất của thực lực. Một người cho dù có thể khiêu chiến vượt cấp, có năng lực vượt qua mấy cấp bậc đây? Dưới Địa Huyền cảnh, ba cấp, chính là cực hạn của cực hạn. Nếu hắn như lời con nói, thật đúng là thiên tài khiến cho người ta chú mục, nhưng đáng tiếc, hắn tới quá vội.

- Đúng vậy, hắn thật quá vội

Lăng Vân gật đầu chấp nhận thật sâu:

- Lúc trước khi thấy hắn, cũng từng ám chỉ với hắn, và Thương Nguyệt công chúa, để cho hắn đại biểu hoàng thất, tham gia bài vị chiến lần tiếp theo, khi đó hắn hai mươi tuổi, tất nhiên có thể đại biểu cho hoàng thất, ở trong bài vị chiến một lần thành danh, không nghĩ tới, một lần này hắn liền tới.

Tiếng huýt gió, tiếng cười lạnh, trào phúng, đều ở trong dự đoán của hắn. Chỉ có điều mấy thứ này, làm sao có thể kích khởi lên gợn sóng trong nội tâm của hắn. Sau khi hắn rút lấy số của mình xong, liền mặt không đổi sắc đi xuống, ánh mắt, vẻ mặt đều bình thản tự nhiên, giống như tất cả đều không liên quan đến hắn.

Biểu hiện này, khiến đánh giá của Lăng Nguyệt Phong về hắn lại cao thêm vài phần.

- Ha ha ha ha! Chết cười ta, Thương Phong hoàng thất lại phái ra một mặt hàng chỉ có Chân Huyền cảnh, thành tâm tới mất mặt xấu hổ à? Ha ha ha ha, Thương Nguyệt công chúa cao quý xinh đẹp mù quáng tự mình dẫn đội…

Lúc Phần Tuyệt Bích cười to, đột nhiên phát hiện trên mặt Phần Tuyệt Thành chẳng những không có vẻ tươi cười, ngược lại hoàn toàn cứng ngắc:

- Hả? Đại ca, huynh làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?

Chân mày Phần Tuyệt Thành trầm xuống một chút, giọng nói cũng âm trầm dọa người:

- Người kia… Tên là Vân Triệt?

- Đúng vậy. Chẳng lẽ đại ca biết người này?

Phần Tuyệt Bích cũng thu lại tiếng cười, thần sắc trở nên trịnh trọng.

Làm thiếu chủ Phần Thiên môn, trong Thương Phong đế quốc không có người dám trêu chọc Phần Tuyệt Thành. Phần Tuyệt Thành có sắc mặt như vậy, hắn đã rất nhiều năm chưa từng thấy.

- Vân Triệt… A, rất tốt, thật sự quá tốt… Thật tốt quá!

Giọng nói và sắc mặt của Phần Tuyệt Thành càng lúc càng âm trầm, thậm chí dần dần bắt đầu dâng lên một luồng sát khí lạnh như băng, hai tay hắn nắm lấy tay vịn ghế ngồi cũng đã nổi lên gân xanh, hiển nhiên trong lòng đã phẫn nộ đến cực điểm.

Lúc trước, hắn từ trong miệng tam hoàng tử Thương Sóc đã biết được cái tên “Vân Triệt” này, tuy rằng Thương Sóc nói cho hắn biết Vân Triệt đã chết, hắn vẫn để cho người điều tra một phen, phát hiện Vân Triệt quả nhiên đi lại quá gần với Thương Nguyệt công chúa, nhưng chết ở Tử vong hoang nguyên cũng là sự thật.

Nhưng hiện giờ, Vân Triệt này vẫn sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn.

Chỉ có một đệ tử dự thi như vậy, còn chỉ có chính là Chân Huyền cảnh, Thương Nguyệt công chúa lại tự mình dẫn đội, nếu nói Thương Nguyệt không phải vì theo Vân Triệt này mà đến, đánh chết hắn cũng không tin.

Mà chút chuyện này, ngược lại vẫn chưa đủ để khiến cho hắn tức giận như thế.

Hắn nhớ tới tối hôm qua, khi hắn đứng trước cửa phòng Thương Nguyệt công chúa đã nghe được âm thanh khác thường, cùng với trong lời nói cuối cùng của Thương Nguyệt mang theo run rẩy nhè nhẹ… Lúc đó hắn chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng hoàn toàn không để vào trong lòng, bởi vì hắn không có bất kỳ lý do gì nghĩ tới phương diện kia. Nhưng lúc này nghĩ đến, kia rõ ràng là tiếng rên rỉ khi bỗng nhiên nhận lấy kích thích nào đó… Còn có âm thanh bị trêu chọc đến động tình…

Rắc! Rắc!!

Hai bên tay vịn ghế ngồi của Phần Tuyệt Thành đồng thời bị hắn bóp nát, hắn nhanh chóng siết chặt lấy hai tay đã đốt ngón tay trắng bệch, “Rắc rắc” tiếng xương cốt sai chỗ khiến cho người ta kinh hồn bạt vía, gương mặt, càng khó coi giống như vừa ăn đại tiện.

- Đại ca, huynh rốt cuộc như thế nào? Cho tới bây giờ đệ còn chưa từng nhìn thấy huynh căm phẫn đến thành dạng này.

Phần Tuyệt Bích giật mình nói.

Phần Tuyệt Thành hít một hơi thật sâu, cúi đầu nói:

- Để cho người ta trong thời gian ngắn nhất tra được số Vân Triệt kia bốc được… Sau đó liên hệ đối thủ giao chiến trong tổ của hắn… Để cho toàn bộ bọn họ hạ nặng tay với Vân Triệt! Cho dù không thể giết chết hắn trước mặt mọi người, cũng phải khiến cho hắn hoàn toàn tàn phế! Tốt nhất tiện thể hủy mặt hắn đi cho ta!

Dáng vẻ Phần Tuyệt Thành, khiến Phần Tuyệt Bích không dám hỏi tiếp nữa, hắn biết rõ bình thường mặc dù nhìn Phần Tuyệt Thành tao nhã, nhưng nếu thật sự giận lên sẽ là đáng sợ cỡ nào. Hắn gật đầu một cái lên tiếng trả lời:

- Được, một Chân Huyền cảnh nho nhỏ, phế hắn giống như giết gà! Đệ lập tức cho người đi làm. Chờ ra khỏi Thiên Kiếm sơn trang, muốn hắn chết hay muốn hắn chết không xong, còn không phải do một câu nói của đại ca sao.

Phần Tuyệt Thành lại hung hăng hít vào một hơi, lửa giận trong lồng ngực lại không cách nào bình ổn được chút gì, hắn cúi đầu trầm ngâm nói trong lòng… Thương Nguyệt, ta vốn tưởng rằng ngươi băng thanh ngọc khiết, lãnh diễm vô song, cao quý đoan trang như vậy có tư cách để cho ta quên đi thân phận thiếu chủ Phần Thiên môn đi bắt lấy cả tinh thần và thể xác của ngươi, không nghĩ tới, không nghĩ tới… Ngươi cho ta đây kinh hỉ bao lớn… Cũng cho ta đây phẫn nộ và khuất nhục bao lớn!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment