“Vô Cực,” Không giống với trạng thái thái hoảng sợ của Hoàng Kim Nguyệt Thần, giọng nói của nàng như trăng lạnh tịch mịch: “Ta có một thứ phải giao cho ngươi.”
“…?” Nguyệt Vô Cực muốn hỏi… nhưng một chùm nguyệt quang thuần tuý vô tận hiện ra khiến cho hắn sững sờ.
Trong tay Hạ Khuynh Nguyệt là món vũ khí truyền thừa của Nguyệt Thần Giới, gắn liền với dòng dõi Nguyệt Thần - Nguyệt Hoàng Lưu Ly Ngọc.
“Nguyệt Vô Cực,” Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là Thần Đế tiếp theo của Nguyệt Thần Giới.”
“...” Nguyệt Vô Cực run rẩy, kinh ngạc đến mức suýt nữa quỳ xuống đất.
“Thần Đế, ngươi… ngươi đang nói cái gì?” Hắn lui về phía sau một bước, kinh hoàng nói.
“Ta không nói đùa.” Hạ Khuynh Nguyệt đẩy Nguyệt Hoàng Lưu Ly Ngọc đến trước người Nguyệt Vô Cực, đồng thời đầu ngón tay của nàng hiện lên một chùm ánh sáng nhạt ngưng tụ thành hồn ấn, bay vụt về phía mi tâm của Nguyệt Vô Cực.
Bên trong hồn ấn ghi về một không gian tại hạ giới xa xôi.
“Sau khi tiếp nhận Nguyệt Hoàng Lưu Ly Ngọc, ngươi lập tức truyền âm cho các Nguyệt Thần và Nguyệt Thần Sứ, sau đó dẫn dắt bọn họ một cách nhanh nhất và bí ẩn nhất đi đến không gian này. Từ nay về sau, không được bước ra nửa bước, cho đến khi có người chủ động đi tiếp ứng các ngươi.”
Hiển nhiên, Hạ Khuynh Nguyệt nói như vậy, Nguyệt Vô Cực không thể hiểu được, càng không thể chấp nhận, hắn lắc đầu: “Thần Đế, chuyện này giống như vứt bỏ vũ khí chạy trốn?”
“Đúng, vứt bỏ vũ khí chạy trốn.”
Hạ Khuynh Nguyệt không hề giải thích cho Nguyệt Vô Cực, mà nàng trực tiếp thừa nhận.
“Lần này Bắc Vực xâm chiếm, tập kích bất ngờ, không thể ngăn cản. Thẳng thắn chiến đấu nhất định sẽ thua, Nguyệt Thần Giới cũng sẽ bị giẫm đạp, chỉ có cách này mới giữ cho Nguyệt Thần Giới yên ổn.”
“Thần Đế nói vậy là sai!” Nguyệt Vô Cực lớn tiếng nói: “Nguyệt Thần Giới của chúng ta đã tồn tại ở Đông Thần Vực hơn mười vạn năm, sợ gì một đám Ma Nhân. Kể cả thật sự không thể ngăn cản Ma Nhân, chúng ta cũng phải đi lên tuyến đầu chiến đấu, không làm mất đi lòng tin của cả vương giới và tôn nghiêm của dòng dõi Nguyệt Thần!”
“Chưa đánh đã bỏ vũ khí chạy, tương lai nếu Ma Nhân bị quét sạch, dòng dõi Nguyệt Thần sẽ trở thành trò cười khắp thiên hạ!”
Hạ Khuynh Nguyệt không hề ngạc nhiên với những gì mà Nguyệt Vô Cực nói. Nàng than nhẹ một tiếng, nói: “Lời ngươi nói đều không sai, nhưng… ta không thể giải thích nhiều hơn, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều.”
Tử quang trong ánh mắt nàng ánh vào đồng tử Nguyệt Vô Cực, tiến thẳng vào tâm hồn hắn: “Tiên đế đối với ta có ân lớn, ta có chết ngàn lần cũng khó có thể báo đáp được. Trước đây ta đã thề độc trước mộ tiên đế sẽ bảo vệ Nguyệt Thần Giới, cho nên dù như thế nào, ta cũng sẽ không phản bội Nguyệt Thần Giới… Lần này chạy trốn nhìn có vẻ nhục nhã, nhưng lại là cách tốt nhất đối với Nguyệt Thần Giới.”
“…” Nguyệt Vô Cực còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn vào ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt, hắn không thể nghi ngờ câu nói này, càng không thể nói được gì nữa.
Hắn tin tưởng nàng tuyệt không phản bội Nguyệt Thần Giới.
“Đại kiếp hắc ám lần này tàn khốc hơn ngươi nghĩ nhiều. Vận mệnh của vương giới tại Đông Vực đã trở nên khó dò, không lâu sau ngươi sẽ hiểu được lời nói lúc này của ta. Mà hiện tại...”
Ánh mắt của nàng mang theo nửa phần uy nghiêm của Thần Đế, cùng với nửa phần thân thiết khẩn cầu: “Ngươi chưa tiếp nhận Nguyệt Hoàng Lưu Ly Ngọc, ta vẫn là Nguyệt Thần Đế, đây là mệnh lệnh, không thể trái lời… Ngươi tiếp nhận Nguyệt Hoàng Lưu Ly Ngọc, ngươi sẽ chịu trách nhiệm cho tương lai của dòng dõi Nguyệt Thần, an nguy của dòng dõi Nguyệt Thần, lớn hơn tất cả những thứ khác.”
Sau một lúc lâu trầm mặc, cuối cùng Nguyệt Vô Cực cũng chậm rãi quỳ gối:
“Vô Cực... tuân lệnh Thần Đế!”
Sau khi run giọng nói, hắn chìa tay ra, vô cùng chậm rãi nhận lấy Nguyệt Hoàng Lưu Ly Ngọc.
Hạ Khuynh Nguyệt xoay người sang chỗ khác, khẽ phát ra tiếng nói cực nhỏ: “Tất cả đều nhờ vào ngươi... thúc phụ.”
“...!?” Nguyệt Vô Cực ngẩng đầu mãnh liệt, đồng tử phóng to bình tĩnh nhìn chăm chú vào bóng dáng của nàng.
Thanh âm lọt vào tai vừa rồi quá mức nhỏ nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho hắn không nhận ra nó là thật hay ảo.
“Đi thôi, đây không phải lúc có thể do dự hay trì hoãn.”
Nguyệt Vô Cực rời đi.
Giờ phút này, Hạ Khuynh Nguyệt đã không còn là Nguyệt Thần Đế, mà chính là Hạ Khuynh Nguyệt.
Nàng rời khỏi tẩm cung, thân hình đứng trên không trung của Thần Nguyệt Thành, im lặng nhìn thấy hình ảnh chiếu từ Trụ Thiên Giới, nhìn thấy máu đỏ đã nhuộm trời cao, nhìn thấy xác chết chồng chất khắp nơi, nhìn thấy Thái Tổ Trụ Thiên bị buộc hiện thân và chịu khổ nhục... Nàng chứng kiến kết cục vận mệnh vương giới của Đông Vực.
Hôm nay Thần Nguyệt Thành vô cùng yên tĩnh, ánh trăng khuyết trên không cũng cực kỳ sáng rọi, một tầng sương bạc đẹp đẽ phủ lên Thần Nguyệt Thành.
Cho đến một đoạn thời khắc, ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên âm hàn.
Bởi vì khí tức của Thiên Diệp Ảnh Nhi từ tinh vực gần đó mạnh mẽ hướng thẳng đến đây.
Nhanh như vậy đã đến đây sao…
Hận ý của hắn đối với ta đã mạnh liệt đến mức không thể kìm nén được nữa rồi sao...
Ánh trăng treo cao như sương giá. Trên thân thể của nàng, váy tím tượng trưng cho thân phận của Nguyệt Thần Đế rơi xuống, trong khoảnh khắc thân thể tiên ngọc tuyết trắng hiện ra, ngay lập tức lại được một vạt váy đỏ thẫm che lại.
Hết chương 2150.