Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2059 - Chương 2151. Mở Đầu

Chương 2151. Mở đầu
Chương 2151. Mở đầu

Váy đỏ mềm mại, tóc dài phất phới, trăng sáng kinh diễm, mịt mờ khói sương.

 

“Ta không thể quyết định khởi đầu của ta, nhưng ít nhất ta có thể... quyết định kết thúc của chính mình!”

 

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, ngón tay ngọc mở ra, Thần Kiếm Tử Khuyết nở với tử quang rực rỡ.

 

Cánh tay ngọc của nàng nâng lên, ánh mắt không hề nhìn xuống thân kiếm, mà là nhìn vào phía trên cánh tay.

 

Tay áo đỏ, đồng tử tím. Khi mộng cảnh biến mất, đây đúng là màu sắc khi sinh mệnh của nàng bắt đầu.

 

Trong tay áo, một vật chậm rãi rơi ra, nhưng ngay lập tức bị một sợi khí tức nâng lên, bay vào trong tay nàng.

 

Đó là một tờ hôn thư... là tờ hôn thư năm đó Hạ Khuynh Nguyệt quyết tuyệt nói “hủy đi” ở ngay trước mặt hắn năm đó.

 

Hôn thư rơi xuống trong lòng bàn tay nàng, rồi lại bay đi theo gió.

 

Nàng giật mình nhìn thấy... phía trên viết Thương Phong Lưu Vân, viết Tiêu Triệt Khuynh Nguyệt…

 

Tên vẫn là như cũ, chữ viết cũng như cũ.

 

“Vì sao… ngươi lại... không phải là giả…”

 

Nàng nhẹ nhàng nói, ngón tay chậm rãi siết chặt... nhưng một lúc sau lại mạnh mẽ buông ra.

 

Nàng gấp tờ hôn thư lại, đặt vào bên trong chiếc đai lưng khắc họa rõ vòng eo nhỏ nhắn.

 

Đôi mắt tím của nàng trở nên u hàn, bóng dáng đỏ thẫm lướt trên uy lăng tử quang, một mình xông về phía tinh vực xa xôi cho đến khi hoàn toàn biến mất dưới ánh trăng.

 

Nàng nhìn thấy được Vân Triệt, nhìn thấy được sinh mệnh của mình sắp cháy hết, cũng muốn giết chết Thiên Diệp Ảnh Nhi.

 

Nhưng…

 

Ầm ầm…

 

Trong nháy mắt ấy, Vân Triệt không còn cảm nhận được gì ngoài đau khổ…

 

Nguyệt Thần Giới hóa thành tro bụi từng là khung cảnh khiến cho hắn trở nên sung sướng, khiến cho hắn cười đến mức gần như trở nên điên cuồng.

 

Hiện giờ, hắn lại không dám dùng thị giác... dùng thính giác để cảm nhận xung quanh…

 

“Vận mệnh thật sự là không thể kháng cự sao?”

 

Bên trong hồn hải, Hạ Khuynh Nguyệt hiện lên với giọng nói trầm thấp mất hồn và đôi mắt thất sắc…

 

Từ truy ức hư vô, từng đoạn hình ảnh chiếu lại khiến Vân Triệt không tưởng tượng nổi khi nàng nhìn thấy Nguyệt Thần Giới đã hoá thành tro tàn, nàng sẽ cảm thấy trái tim vỡ nát đến mức nào…

 

Hình ảnh đến từ truy ức hư vô dừng lại tại khoảnh khắc này.

 

Bởi vì mỗi hình ảnh hiện ra phía sau đều là những gì hai người đã cùng nhau trải qua, mà hiện giờ xem kỹ lại những hình ảnh này, từng chút một đều trở thành cực hình tra tấn đối với Vân Triệt.

 

Vân Triệt co rúm lại, cả người dựa vào vách đá, hàm răng trong miệng run rẩy cắn chặt, nước mắt không kìm được chảy xuống đan xen trên khuôn mặt... từng giọt liên tiếp nhau đến mức gần như cắn nát răng nanh cũng không thể nào dừng lại được.

 

“Ngươi hối hận vì đã biết rõ tất cả sao?”

 

Nơi này không phải không gian hồn hải, mà là thế giới thật sự, trong trái tim của hắn lại vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của nữ tử như mộng như ảo.

 

                                                           

 

“…” Vân Triệt không trả lời, cũng không có cách nào trả lời.

 

“Ngươi còn một cơ hội cuối cùng, ta có thể xoá bỏ tất cả ký ức đau khổ của ngươi.” Nàng chậm rãi nói: “Bất kể là lựa chọn hoàn toàn quên mất, hay là giữ lại lãnh đạm và hận ý đối với nàng.”

 

“Đây là mong muốn của Hạ Khuynh Nguyệt.”

 

“...” Đáp lại nàng chỉ có thân thể không ngừng co rúm lại của Vân Triệt, cùng với âm thanh nước mắt không ngừng rơi xuống trên áo, trên mặt đất.

Đau quá...

 

Trái tim... linh hồn... niềm tin... vỡ nát... như thiên đao vạn quả...

 

Đau đớn… không ngừng không nghỉ...

 

Trên không trung xa xôi, bóng dáng bốn nữ tử yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, các nàng mang vẻ mặt khác nhau, hoặc sa sầm, hoặc phức tạp, hoặc đau thương.

 

Hắn đang cuộn mình, đang run rẩy, trên người hắn chỗ nào cũng đang vô cùng đau khổ co rút lại... nhưng không thể phát ra bất cứ tiếng thét gào nào.

 

Hắn đã trở thành Đế Vương của cả Thần Giới... Nhưng các nàng chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ này của hắn.

 

Vân Triệt đã ngồi yên ở nơi đó hơn mười ngày, nhưng trên người hắn không ngừng đau khổ dù chỉ một chút.

 

Các nàng không biết Vân Triệt đang trải qua điều gì, chỉ có thể lặng im đứng từ xa nhìn hắn, làm bạn với hắn.

 

“Hạ Khuynh Nguyệt...” Trì Vũ Dao than một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên khoảng không: “Kế hoạch của nàng vô cùng hoàn mỹ. Thứ chân chính xé rách tất cả chân tướng này không phải là sơ hở hay thiên mệnh, mà thật ra chính là chấp niệm ẩn sâu trong đáy lòng Vân Triệt... Hắn chưa bao giờ quên mất Hạ Khuynh Nguyệt, cũng luôn khát vọng tất cả mọi chuyện đều là giả. Cho nên chỉ cần có một chút manh mối, hắn sẽ toàn lực suy nghĩ về nó, kiếm tìm về nó...”

 

“Những lời ta nói với hắn mấy năm nay, nhìn bề ngoài hắn hững hờ không hề để ý, nhưng thật ra... toàn bộ đều khắc vào trong tim.”

 

Thủy Mị Âm dựa vào vai Mộc Huyền Âm, dáng vẻ Vân Triệt đau khổ khiến cho nàng đau lòng khóc không thành tiếng.

 

Nàng đã không thể bảo vệ được bí mật, nàng chỉ có thể thẳng thắn nói hết tất cả với các nàng.

 

Thiên Diệp Ảnh Nhi trầm mặc một lúc lâu sau muốn tiến về phía trước... Nhưng lập tức, nàng bị một cánh tay giữ chặt.

 

“Đừng quấy rầy hắn.” Gi nói thấp lạnh của Mộc Huyền Âm vang lên phía sau.

 

“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi nhắm chặt mắt lại, khí tức trên người dần dần hoàn toàn hạ xuống.

 

Nàng xoay người lại, giờ phút này không hề nhìn dáng vẻ Vân Triệt, cánh môi lẩm bẩm một tiếng như tự nói với chính mình: “Tại sao người chết đi lại không phải là ta.”

 
Hết chương 2151.
Bình Luận (0)
Comment