“Mà ở kiếp này, tên của nàng là… Tiêu Linh Tịch.”
Trong thế giới hồn hải, khoảnh khắc lắng nghe câu chuyện liên quan đến Thần Thủy Tổ, Vân Triệt vẫn luôn ở trong tư thế tôn kính thần linh chí cao, uy áp thường ngày vẫn thoải mái giải phóng trước mặt người khác được hắn sống chết che giấu, đồng thời cũng không dám lên tiếng cắt ngang giữa chừng.
Tuy rằng hiện tại hắn là Đế Vương cao cao tại thượng của thế giới này, nhưng so sánh với một người như Thần Thủy Tổ, hắn ngay cả một con kiến hèn mọn cũng chẳng bằng.
Thế gian hiện giờ tồn tại được là nhờ có Thần Thủy Tổ. Nàng quyết định trọng sinh sau khi trải qua ngàn kiếp luân hồi cũng là vì loại bỏ mối tai họa tiềm ẩn. Sự tồn tại của nàng không chỉ là chí cao vô thượng, mà còn là cao thượng vô thượng.
Thế nhưng, kiếp cuối cùng của Thần Thủy Tổ… Cùng với mỗi một câu nói của nàng, cảm giác của hắn càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Dần dà, đó không còn đơn thuần là cảm giác nữa, mà là sự trùng lặp hoàn mỹ một cách rõ nét.
Khi ba chữ “Tiêu Linh Tịch” lanh lảnh vang lên trong hồn hải của hắn, cho dù linh hồn đã bị “cảm giác” mãnh liệt tác động mạnh mẽ, nhưng hắn vẫn kinh sợ đến mức dường như cả hồn hải đều đang đảo lộn.
Tiêu… Linh… Tịch…
Trong sinh mệnh của hắn gần như không hề có cái tên nào quen thuộc hơn cái tên này.
Linh… Tịch…
Linh Tịch của ta… Nàng là… Thần Thủy Tổ chuyển thế…
Không…
Nàng là…
Thần Thủy Tổ!!
Có lẽ trên đời này không thể nào tồn tại một thứ cảm giác chấn động cả linh hồn mạnh mẽ đến thế. Lúc này đây, thứ đang đảo lộn trong hồn hải của Vân Triệt chính là gió rèn sấm dữ, sóng biển cuồn cuộn… Dường như ý thức của hắn đã bị cuốn vào vòng xoáy bất tận, mất đi khả năng suy nghĩ một lúc lâu trong trời đất quay cuồng.
Hắn và Tiêu Linh Tịch cùng nhau lớn lên, mà hắn cũng là người biết rõ, hiểu rõ về nàng nhất.
Tính cách của nàng dịu dàng, nội tâm lộ rõ vẻ mềm yếu. Nhưng những chuyện liên quan đến hắn, nàng lại trở nên kiên cường và mạnh dạn hơn bao giờ hết, thậm chí còn không màng đến hậu quả. Nhưng ít ra, trên người nàng chưa bao giờ xuất hiện một thứ mang tên “uy lăng”.
Thiên phú huyền đạo của nàng rất bình thường, lúc còn nhỏ vì bảo vệ hắn mà liều mạng tu luyện. Sau này, khi huyền mạch của hắn được tái sinh, hắn nhanh chóng trưởng thành tới mức không cần đến sự che chở của nàng, mà nàng cũng vì thế mà mất đi động lực tu luyện… Bởi lẽ với nàng mà nói, vốn dĩ huyền đạo không phải là thứ bản thân nàng truy cầu quá nhiều.
Thậm chí lúc đối diện với những nữ tử xung quanh Vân Triệt, nàng còn thường xuyên tự ti vì bản thân mình quá tầm thường.
Nhưng ai mà ngờ được rằng… Dù cho phóng đại những điều hoang đường và ảo tưởng vô lý nhất trong cuộc đời Vân Triệt lên gấp ngàn lần thì cũng không thể nào nghĩ ra được, Tiêu Linh Tịch trước giờ lên lên cùng hắn lại là Thần Thủy Tố chuyển thế…
Nàng là người sáng tạo ra thế giới hỗn độn, sáng tạo ra Thần Sáng Thế và Ma Đế… là một vị thần tối cao!
Lúc này đây, một dòng chảy sức mạnh linh hồn ấm áp vô thanh vô tức bao trùm lấy hắn, từ từ xoa dịu hồn hải đang đảo điên của hắn, giúp ý thức của hắn tỉnh táo lại.
“Với ngươi mà nói, có lẽ đây là một chuyện bất ngờ đến mức khó lòng tiếp nhận được.” Nàng tiếp tục nói với giọng điệu bình tĩnh: “Mà ngươi lại chính là người lớn lên cùng nàng. Sau khi hoàn thành nghi lễ thành hôn, nàng của lúc này đây đã trở thành một trong những thê tử của ngươi.”
“…” Vân Triệt mãi không thốt lên lời.
Cùng với dòng suy nghĩ ngày càng tỉnh táo của hắn, những điểm kỳ lạ không thể lý giải được trên người Tiêu Linh Tịch cũng dần hiện rõ.
Nàng có thể hiểu được Nghịch Thế Thiên Thư… Hơn nữa Thái Sơ Thần Văn chính là văn tự do Thần Thủy Tổ sáng tạo ra! Nghịch Thế Thiên Thư cũng là Thần Thủy Tổ Quyết mà Thần Thủy Tổ để lại.
Bản thân hắn chưa bao giờ có thể chân chính thân mật với nàng… Đây là một loại áp chế không thể chống lại, không thể cảm nhận được sao? Hay là một loại cấm chế được Thần Thủy Tổ hạ xuống trước kiếp luân hồi cuối cùng để tránh bị người khác vấy bẩn?
Tiêu Linh Tịch…
Thần Thủy Tổ…
Vân Triệt đã cố gắng hết sức, nhưng hắn vẫn không thể nào lồng ghép hai cái tên này vào làm một được.
Lúc này đây, hắn chợt hiểu ra điều gì đó, lập tức thốt lên câu hỏi mà trong lòng hắn đã tin tưởng từ lâu: “Ngươi… chính là ý chí của Thần Thủy Tổ, đúng không?”
“Phải.” Giọng nói của nữ tử kia cho hắn một đáp án.
“Ngươi vừa mới nói, trong kiếp luân hồi cuối cùng của Thần Thủy Tổ, ý chí và ký ức của Thần Thủy Tổ sẽ chìm vào giấc ngủ say.” Vân Triệt cố áp chế linh hồn đang xao động: “Nhưng mà Linh Tịch… rõ ràng vẫn còn đang sống yên ổn, cũng tức là kiếp luân hồi này của nàng chưa kết thúc, mà ngươi… lại là ý chí của Thần Thủy Tổ, đáng lẽ ngươi vẫn đang chìm trong giấc ngủ mới đúng? Vậy thì tại sao…”
Lời nói của hắn khựng lại. Rõ ràng đây là thế giới linh hồn, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ trái tim mình đang đập thình thịch liên hồi.
Hắn lờ mờ đoán ra điều gì đó.
“Bởi vì kiếp luân hồi này đã thất bại rồi, ngay cả thánh thể vốn đã gần hoàn chỉnh hệt như trạng thái ban đầu của Thần Thủy Tổ cũng bị tổn hại nặng nề. Về phần nguyên nhân…” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại: “Hệt như những gì ngươi đang nghĩ bây giờ.”
Hết chương 2156.