Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2065 - Chương 2157. Mộng Cảnh Chân Thực (2)

Chương 2157. Mộng cảnh chân thực (2)
Chương 2157. Mộng cảnh chân thực (2)

“Bởi vì… ta sao?” Vân Triệt lẩm bẩm nói.

 

Không những thất bại, mà còn… tổn hại nặng nề!?

 

“Mọi sự thay đổi đều bắt đầu vào cái ngày mà ngươi thành hôn… Ngày hôm ấy, nàng gọi ngươi rời giường sớm, đích thân khoác lên người ngươi tấm hỉ phục mà nàng tự tay làm, ngắm nhìn ngươi ăn hết bát cháo mà nàng tự tay nấu…”

 

Bất tri bất giác, giọng nói của nữ tử trong hồn hải càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng xa… Dần dần, giọng nói của nàng biến mất từ lúc nào không hay, trong hồn hải của Vân Triệt mở ra một thế giới sắc nét.

 

“Tiểu Triệt, mau tỉnh dậy nào! Đến lúc phải rời giường thôi!”

 

“Ừm… còn sớm như vậy, để ta ngủ thêm chút nữa đi!”

 

“Hôm nay là ngày ngươi và Tư Đồ tiểu thư thành hôn! Giờ lành sắp đến rồi, mau dậy đi!”

 



 

“Tiểu Triệt, đây là bát cháo ta vừa mới nấu xong. Cơ thể ngươi yếu ớt, thời gian cử hành lễ thành hôn buổi sáng lại lâu như vậy… Mau ăn hết đi!”

 

“Ực, ăn xong rồi… Sau này, không biết còn có thể thường xuyên ăn cơm do tiểu cô cô nấu không?”

 

“Hì hì, ngươi cưới thiên kim của nhà thành chủ vào cửa, chứ có phải là ngươi gả qua đó đâu. Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ vẫn giống như trước đây, ngày ngày nấu cơm cho ngươi ăn… Trái lại là sau khi Tiểu Triệt thành gia lập thất, chắc chắc thời gian quan tâm đến ta sẽ càng ngày càng ít.”

 

“Sao có thể như vậy được! Hôm qua ta đã thề với tiểu cô cô: Sau khi thành hôn với Tư Đồ Huyên, ta không được có thê tử mà quên mất tiểu cô cô, không thể cắt bớt thời gian ở cùng với tiểu cô cô, vẫn đến bên tiểu cô cô mỗi khi được gọi hệt như trước đây!”

 

“Đại ca đại ca, ngươi tới rồi… Y phục trên người ngươi đẹp quá… À, cảm giác khi thành hôn thế nào? Sao mà ta thấy ngươi không hề kích động gì vậy?”

 

“Quả thật ta không hề có cảm giác gì, cho nên cũng không kích động nổi. Dù gì đây cũng là hôn sự do phụ mẫu trong nhà ước định từ trước, mà ta còn chưa gặp mặt Tư Đồ Huyên được mấy lần, dáng vẻ nàng ra sao ta còn không nhớ rõ… Nguyên Bá, sáng sớm mà đã kích động như vậy, chắc hẳn không chỉ bởi vì chuyện ta thành hôn đúng không?”

 

“Hì hì… Thật ra còn có một tin tốt nữa. Hôm trước cha ta mời một vị bằng hữu làm đạo sư ở Tân Nguyệt Huyền Phủ tới, vốn dĩ là định nhờ hắn đưa ta vào Tân Nguyệt Huyền Phủ, nhưng không ngờ rằng vị tiền bối đạo sư đó lại nói tư chất của ta hoàn toàn có thể vào thẳng Thương Phong Huyền Phủ.”

 

“Ồ! Vậy thì tốt quá! Đây quả thật là chuyện vui lớn của cả Lưu Vân Thành chúng ta!”

 

“Hì hì hì! Ta cũng kích động tới mức hai ngày nay không ngủ nổi. Đợi sau khi vào Thương Phong Huyền Phủ, trở nên mạnh mẽ hơn, ta xem còn ai dám bắt nạt ngươi!”

 

“So ra thì chuyện của ngươi mới là chuyện vui lớn…Đợi đến cái ngày ngươi chính thức bước chân vào Thương Phong Huyền Phủ, ta đoán rằng cả thành đều sẽ… sẽ… sẽ…”

 

Đây là “mộng cảnh” đã từng xuất hiện từ nhiều năm về trước. Trong “mộng cảnh”, người thành hôn với hắn không phải là Hạ Khuynh Nguyệt, mà là Tư Đồ Huyên. Hạ Nguyên Bá trong “mộng cảnh” có thân thể mạnh mẽ, thiên phú kinh hãi thế tục và đôi mắt ẩn chứa thần quang, còn có…

 

Tại sao những hình ảnh này… những âm thanh này… lại trở nên rõ ràng và chân thực đến thế…

 

Mà trong ký ức của hắn…

 

A!!!

 

Thế giới linh hồn đột nhiên bắt đầu rung chuyển, hơn nữa càng ngày càng dữ dội, dường như sắp sụp đổ.

 

Hình ảnh vô tận và vô số âm thanh hỗn loạn đan xen trong ý thức của hắn, đồng thời trái tim hắn cũng đập dữ dội như sắp nổ tung. Ý thức của hắn đảo lộn, ký ức mơ hồ, dường như đột nhiên có hàng ngàn hàng vạn cây gậy đang điên cuồng khuấy tung hồn hải của hắn…

 

Hắn muốn hét lên, muốn vùng vẫy, nhưng ngay cả một âm thanh cũng không thể phát ra được.

 

Linh Tịch…

 

Nguyên Bá…

 

Tư Đồ Huyên…

 

Hạ Khuynh Nguyệt…

 



 

Khuynh… Nguyệt…

 



 

Thế nhưng cũng hệt như dao động mới đột ngột phát sinh vừa rồi, hồn hải của hắn bỗng nhiên ngừng rung chuyển.

 

Ý thức, ký ức, tất cả đều trở nên rõ ràng…

 

Hơn nữa còn rõ ràng hơn bao giờ hết.

 

Ngay cả mộng cảnh cũng trở nên rõ ràng đến như vậy.

 

Ngoài rõ ràng ra, những ký ức trước kia cũng dần trở nên mơ hồ… ngày càng mơ hồ… rồi cuối cùng biến mất trong mơ hồ. Hắn liều mạng muốn bắt lấy, nhưng chỉ có thể bất lực cảm nhận được chúng càng ngày càng xa, mãi cho đến khi tách khỏi ký ức, rời xa hồn hải.

 

Hắn đứng yên ở đó, ngẩn ngơ nhìn thế giới màu xám xịt phía trước.

 

“Nhớ ra rồi sao?” Giọng nói của nữ tử lại vang lên: “Ẩn sâu dưới lớp màn chắn hư vô mờ mịt… là ký ức thật sự của ngươi.”

 

“…” Vân Triệt không thể thốt lên lời, hệt như đột nhiên chìm vào một giấc mộng kỳ lạ vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

 

“Nữ hài mà nghĩa phụ Tiêu Ưng ngươi liều mình cứu mạng năm đó không phải là nữ nhi Hạ Khuynh Nguyệt của Hạ Hoằng Nghĩa, mà là nữ nhi Tư Đồ Huyên của Tư Đồ Nam – thành chủ Lưu Vân Thành.”

 

“Bởi vì cảm kích ơn cứu mạng của Tiêu Ưng, người hứa gả nữ nhi của mình cho nhi tử của Tiêu Ưng trước mặt mọi người không phải là Hạ Hoằng Nghĩa, mà là Tư Đồ Nam… Cho nên, người thành hôn với Tiêu Vân ngươi cũng là Tư Đồ Huyên, chứ không phải là Hạ Khuynh Nguyệt.”

 

“Hạ Nguyên Bá trong ký ức lúc này của ngươi chính là dáng vẻ thật sự của hắn. Chẳng qua năm ngươi mười sáu tuổi, trên cơ thể hắn đã phát sinh dị biến đặc biệt.”

 
Hết chương 2157.
Bình Luận (0)
Comment