Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2066 - Chương 2158. Công Cụ Của Vận Mệnh

Chương 2158. Công cụ của vận mệnh
Chương 2158. Công cụ của vận mệnh

“A a a…” Linh hồm của Vân Triệt phát ra âm thanh rít gào trầm thấp. Đó không phải là một loại cảm giác đau khổ, mà là một loại cảm giác hỗn loạn, đứt lìa, lệch lạc, vặn vẹo… Loại cảm giác ấy vô cùng khó chịu, không thể diễn tả bằng lời.

 

Tất cả những ký ức liên quan đến Hạ Nguyên Bá trước năm mười sáu tuổi đều thay đổi. Lúc này đây, thứ khắc sâu trong ký ức của Vân Triệt là dáng vẻ của hắn trong mộng cảnh… với thân thể mạnh mẽ, thiên phú hơn người, đôi mắt như thể xuyên thấu linh hồn.

 

Mà cùng là năm mười sáu tuổi ấy, tất cả ký ức mờ nhạt về Hạ Khuynh Nguyệt bỗng chốc biến mất… Hệt như tất cả phần ký ức ấy đều bị cắt bỏ, vĩnh viễn mất đi. Hệt như phần ký ức ấy chưa hề phát sinh trên người hắn, chẳng khác nào một mộng cảnh hư ảo chưa từng bị quên lãng.

 

Mà thay vào đó là ký ức liên quan đến Tư Đồ Huyên… Trong mười sáu năm ấy, hắn và Tư Đồ Huyên rất khi gặp nhau, nhưng lần gặp mặt nào cũng khiến hắn khắc sâu vào trong tim một cách rõ ràng.

 

Thậm chí hắn còn có thể nhớ được mỗi một lời nói khó nghe và mỗi một ánh mắt khinh thường và đùa giỡn của nàng.

 

Trong ký ức, Tiêu Liệt luôn là người kể lại cho hắn chuyện Tiêu Ưng cứu nữ nhi nhà thành chủ.

 

Trong ký ức, Hạ Hoằng Nghĩa… chỉ có một nhi tử là Hạ Nguyên Bá!

 

“Khuynh Nguyệt đâu… Khuynh Nguyệt đâu!” Hắn cố gắng lục lại phần ký ức dường như đã hoàn toàn rối loạn. Thế nhưng bất luận hắn có nỗ lực đến mức nào, ký ức về Hạ Khuynh Nguyệt trước năm mười sáu tuổi ấy… đều biến mất hệt như một giấc mộng.

 

“Ngươi vẫn còn chưa hiểu sao?”

 

Dáng vẻ của Vân Triệt lúc này đây khiến giọng nói của ý thức Thần Thủy Tổ mang theo chút than thở đáng lẽ không nên tồn tại: “Trước năm ngươi mười sáu tuổi, trước khi ngươi thành hôn, Hạ Khuynh Nguyệt… chưa từng tồn tại.”

 

 

“Trước giờ… chưa từng tồn tại… nghĩa là sao?” Vân Triệt thốt lên một cách ngắt quãng khó hiểu.

 

Ý chí của Thần Thủy Tổ chậm rãi nói: “Vào cái ngày mà ngươi thành hôn với Tư Đồ Huyên, bát cháo sáng do đích thân nàng làm cho ngươi ăn bị người ta âm thầm bỏ thuốc độc. Mặc dù đó chỉ là một loại độc bình thường cấp thấp, nhưng với một người huyền mạch khuyết thiếu và thân thể yếu ớt như ngươi mà nói, đó lại là một loại kịch độc chí mạng.”

 

“Hôn lễ chưa bắt đầu, ngươi đã bị trúng độc, chết ngay trong tích tắc.”

 

“Với nàng mà nói, đây là đả kích khó lòng chấp nhận được. Đặc biệt, nàng còn cho rằng chính bản thân nàng đã giết chết ngươi, cho nên không khỏi bi thương, tự trách, đau khổ, tuyệt vọng…”

 

“Linh hồn của nàng tan vỡ từng chút một trong nỗi bi thương ngày càng mãnh liệt.”

 

“Mà cũng chính linh hồn đã sụp đổ ấy đã đánh thức… hay nói cách khác là phá tan giấc ngủ say của ý chí Thần Thủy Tổ.”

 

“Một nàng khác, cũng chính là ‘ta’ đang nói chuyện với ngươi đây, đã tỉnh lại.”

 

Vân Triệt: “…”

 

Giọng nói vang lên từ ý chí Thần Thủy Tổ lại dần xa xăm, trong hồn hải của hắn xuất hiện một hình ảnh mà hắn từng rất quen thuộc.

 

Tấm rèm đỏ tươi, ngọn nến đỏ vẫn đang bập bùng, sự sắp xếp quen thuộc… Nơi đây chính là căn phòng mà năm đó hắn sống ở Tiêu gia. Ngày hôm đó là ngày hắn và Hạ Khuynh Nguyệt (Tư Đồ Huyên) thành hôn, cũng là bước ngoặt lớn trong vận mệnh của hắn.

 

Bước ngoặt…

 

Hắn bị hạ độc chết ngay trong ngày lễ thành hôn, sau đó lại trọng sinh về đại lục Thương Vân. Khoảnh khắc rơi xuống Tuyệt Vô Nhai của đại lục Thương Vân, hắn tỉnh lại từ thân xác đã bị hạ độc chết, đồng thời cũng dung hợp ký ức của hai kiếp…

 

Đây là bí ẩn lớn nhất trên người hắn, cũng là bí ẩn không thể nào giải đáp.

 

Ngay cả khi đã đứng trên vạn người, hắn vẫn không thể nào lý giải nổi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với hắn ở thời điểm đó.

 

Lúc hắn quay trở về đại lục Thương Vân, đó lại là đại lục Thương Vân của nhiều năm trước, mà Tô Linh Nhi đã biến mất trong ký ức, khi đó mới là một thiếu nữ còn chưa trưởng thành.

 

Tô Linh Nhi tỉnh lại với những ký ức năm đó về hắn chứng tỏ kiếp sống ở đại lục Thương Vân không phải là một giấc mộng hư ảo.

 

Chẳng lẽ lý do thật sự của tất cả những điều khó giải thích được này là…

 

Là…

 

Trong hình ảnh ấy, hắn mặc hỉ phục đỏ thẫm, cơ thể cứng nhắc ngã trên giường, đôi mắt mở to, nhưng lại không hề có chút biểu cảm nào.

 

Bên cạnh hắn là Tiêu Liệt đang dùng hai tay ấn lên trái tim hắn, liều mạng dùng huyền khí ép kịch độc trong cơ thể hắn ra ngoài… Môi hắn tái xanh, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh, thế nhưng trong đôi mắt lại cô đọng một nỗi đau khiến người ta không dám nhìn thẳng.

 

Bên cạnh hắn là Hạ Nguyên Bá đang hò hét chạy ra ngoài, lớn tiếng gọi tên của vị đạo sư Tân Nguyệt Huyền Phủ kia. Tiêu Linh Tịch quỳ sụp xuống đất, nắm chặt lấy đôi bàn tay đang lạnh dần của hắn, khóc đến mức tan nát cõi lòng.

 

Lúc này, ánh sáng bỗng vụt tắt.

 

Tất cả mọi thứ đều trở nên mờ mịt, tất cả âm thanh đều trở nên xa xăm… Dần dà, thế giới hoàn toàn tối đen như mực, chỉ còn lại bóng lưng và tiếng khóc nấc tuyệt vọng của thiếu nữ.

 

“Hóa ra bi thương thật sự có thể khiến tâm hồn tan vỡ … Đây là thứ tình cảm thuộc về con người sao?”

 

Thiếu nữ kia mê man ngẩng đầu, trên mặt đầm đìa nước mắt, đôi mắt long lanh như sao: “Ngươi là… ai?”

 
Hết chương 2158.
Bình Luận (0)
Comment