“Ta là một ngươi khác, ngươi là một ta khác… Lúc ta xuất hiện, ngươi cũng cảm nhận được, không phải sao?”
“…Xin hãy cứu Tiểu Triệt.” Nàng khẽ thì thào, sau đó hệt như sắp chết đuối mà nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng. Đôi mắt như ánh sao vỡ vụn của nàng nhanh chóng lấy lại tiêu cự, giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết: “Cứu lấy Tiểu Triệt! Mau cứu lấy Tiểu Triệt!!”
“Chẳng qua sự biến mất của một sinh mệnh phàm linh cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ tan biến trong trời đất rộng lớn, không đáng để ngươi phải bi thương.” Giọng nói hư ảo vang lên trong thế giới không màu: “Linh hồn sụp đổ, Thần Thủy Tổ thức tỉnh, luân hồi kiếp này đã thất bại, không thể hoàn thành việc tái tạo lại thánh thể.”
“Có điều không sao cả, dù không tạo nên thành tựu, nhưng cũng chẳng tổn hại gì. Ở kiếp này, ngươi hãy dùng ý chí tỉnh táo nhất để ngắm nhìn cuộc sống của phàm nhân ở thế giới vị diện bình thường, còn việc trọng sinh hoàn chỉnh sẽ để dành cho kiếp sau.’
“Chỉ có như vậy, ý chí của chúng ta mới có thể dung hợp. Cùng với năm tháng thăng trầm, cái chết của hắn sẽ bị chôn vùi như cát bụi, mà ngươi cũng sẽ không còn cảm thấy bi thương nữa.”
“Không… Không!!”
Khoảnh khắc đến gần, thứ ý chí Thần Thủy Tổ nhận được lại là sự từ chối kiên quyết đến từ ý chí của thiếu nữ.
Cơ thể nàng lùi lại phía sau trong vô thức, mà thứ cảm xúc nàng thể hiện ra ngoài lại là một sự kiên quyết mang theo nỗi sợ hãi.
Dù gì đó cũng đã từng là ý chí của nàng, bởi vậy nàng có thể lờ mờ cảm nhận được đó là thứ gì, cho nên nàng mới sợ hãi… sợ hãi bản thân chân chính kia sẽ bỏ qua ý chí của “Tiêu Linh Tịch”, thậm chí còn coi thường cái tên Vân Triệt.
“Cứu hắn… Cứu hắn… Cứu hắn…”
Nàng liên tục thì thào, liên tục van nài… van nài một bản thân khác.
Thế giới không màu vang lên tiếng thở dài thườn thượt.
“Rõ ràng chỉ là ý chí sinh ra từ ta (ngươi), vậy mà tại sao lại kiên cường đến thế…”
“Ta (ngươi) của trước đây bàng quan với tất cả mọi thứ trên thế gian, chỉ biết thờ ơ cảm khái trước những tình cảm diệu kỳ của phàm linh. Thứ sinh ra từ chính ta, sao lại… có thể nhiệt huyết đến như thế…”
“Cứu hắn… Mau cứu hắn!” Nàng liên tục lặp đi lặp lại lời cầu xin: “Ngươi có thể cứu hắn… Ngươi nhất định có cách cứu hắn!”
“Sinh tử khó trái, đây là pháp tắc căn bản do ta (ngươi) định ra lúc sáng tạo ra thế giới này, nhưng thật ra vẫn có điều nằm ngoài phạm vi pháp tắc.”
“Ta (ngươi) của bây giờ vẫn chưa hoàn thành việc trọng sinh, cho nên không thể đảo ngược sinh tử của hắn. Thế nhưng với sức mạnh hư vô mà ta (ngươi) hiện tại khôi phục được, chắc chắn đủ để đảo ngược dòng thời gian của thế giới này, khiến thời gian quay lại lúc hắn vẫn chưa chết.”
“Vậy thì bằng cách gián tiếp này, ta có thể giúp hắn đảo ngược sinh tử, hồi sinh trở lại.”
“Chẳng qua với trạng thái hiện giờ của ta (ngươi), cái giá của việc làm như vậy là gì, chắc hẳn ngươi (ta) cũng biết rất rõ.”
“Không quan trọng, không còn gì quan trọng nữa…” Trái tim và linh hồn của thiếu nữ ấy vẫn đang trong trạng thái sụp đổ. Nàng lắc đầu quầy quậy, ngoài nước mắt và vẻ đau thương ra, ngoài khát vọng và chấp niệm muốn cứu hắn ra, trong linh hồn tan vỡ của nàng không còn chứa đựng thứ gì khác: “Ta chỉ cần hắn sống lại… Ta chỉ cần Tiểu Triệt của ta sống lại.”
“Ý chí của ngươi chính là ý chí của ta. Mà lúc này đây, thứ chiếm giữ ý chí của ngươi (ta) lại chính là chấp niệm mãnh liệt nhất kể từ khi ngươi (ta) tồn tại, mà ta cũng đã định trước là không thể từ chối.”
“Ngươi (ta) có thể không màng hậu quả mà việc này đem lại, nhưng ngươi đã từng nghĩ tới việc hắn chỉ là một phàm nhân, hơn nữa còn là một phàm nhân vô cùng hèn mọn trong đám phàm nhân. Dường như vấn đề cơ thể không thể tu luyện của hắn đã khiến chính bản thân hắn đánh mất năng lực chống lại phong ba bão táp, gian nan nguy hiểm.”
“Nếu như không có thực lực đủ mạnh mẽ để bảo vệ chính mình, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng đưa hắn vào chỗ chết giống như tình huống này.”
Tiêu Linh Tịch: “…”
“Hôm nay ngươi cứu hắn, vậy thì sau này ngươi đều phải cứu hắn sao… Mỗi một lần cứu hắn, thánh thể hư vô vốn chưa hoàn chỉnh sẽ lại tổn hại mất một phần, mà phần tổn hại này cũng sẽ ngày càng tăng lên.”
“Mà cho dù như vậy, với tình trạng thân thể của hắn, tuổi thọ cùng lắm cũng không quá trăm năm. Đến lúc đó, ngươi định làm thế nào?”
Đôi mắt của thiếu nữ dần mất đi tiêu cự, nhưng một tích tắc sau, trong đôi đồng tử lại nhanh chóng ngưng tụ một vệt sáng.
“Vậy thì chia một phần… thánh thể hư vô của ngươi (ta)… cho hắn… giúp hắn sở hữu… sức mạnh không ai có thể tổn thương hắn được nữa.”
“Hầy…” Ý chí Thần Thủy Tổ lại thở dài, giọng nói mờ mịt chậm rãi cất lên: “Thánh thể là thân thể của Thần Thủy Tổ được sinh ra trong hư vô của hỗn độn nguyên thủy, chỉ thuộc về ta (ngươi). Quả thật việc chia ra một phần thánh thể ban tặng cho phàm nhân là một chuyện hoang đường biết bao.”
“Nhưng đó là chấp niệm của ngươi (ta), ta chỉ đành thành toàn cho ngươi (ta).”
“Có điều… tuy rằng quả thật ta (ngươi) có thể giúp một kẻ phàm nhân như hắn sở hữu thánh thể, nhưng ngươi phải hiểu rõ, với trạng thái của ta (ngươi) hiện giờ, trước khi hoàn thành việc trọng sinh, ngay cả thân thể của bản thân ta (ngươi) cũng không thể thi triển sức mạnh, chứ đừng nói đến việc ban sức mạnh cho hắn.”
Hết chương 2159.