“Tính ra, cho dù hắn có… thánh thể, nhưng khi không có huyền mạch, hắn cũng không thể tiếp nhận sức mạnh, vẫn dễ dàng bị kẻ khác tước đoạt mất sinh mạng. Bởi vậy, ban thánh thể cho hắn cũng chỉ vì kéo dài tuổi thọ.”
Tiêu Linh Tịch nhìn về phía trước, cánh môi mấp máy: “Trên thế gian này có vô số sinh sinh, ngàn vạn vận mệnh… Vì sao chỉ có mình hắn lại phải chịu bất công đến thế?”
“Hắn trời sinh khiếm khuyết, nhận hết ánh mắt kinh thường của người đời, bây giờ mới chỉ là một thiếu niên đã bị hạ độc chết… Vì sao Tiểu Triệt của ta lại phải chịu số phận như vậy chứ!”
Sau một hồi im lặng, giọng nói mờ mịt kia lại vang lên: “Ngươi (ta) có muốn… đổi mệnh cho hắn không?”
“Ban hắn thánh thể, đổi vận mệnh khác!”
Giọng nói của nàng vô cùng trầm thấp. Cùng với sự thức tỉnh của ký ức Thần Thủy Tổ, thứ mà nàng thể hiện ra lại là một ánh mắt mà Vân Triệt chưa từng được nhìn thấy trên người Tiêu Linh Tịch bao giờ. Đó chỉ là vỏn vẹn tám chữ ngắn gọn, song chỉ có duy nhất Thần Thủy Tổ mới có tư cách nói ra.
“Thánh thể giúp cơ thể của hắn có thể chứa đựng bất kỳ hình thức sức mạnh nào, giúp hắn hòa hợp với pháp tắc hư vô mà phàm linh vĩnh viễn không thể chạm tới, giúp hắn sở hữu sức mạnh vượt qua giới hạn của thế giới không thần này trong một thời gian ngắn.”
“Đổi vận mệnh khác có thể giúp hắn bình yên sống sót qua bất kỳ kiếp nạn nào, giúp hắn có thể ngưng tụ khí vận khắp thiên địa, có được kỳ ngộ và phúc trạch lớn nhất thế gian…”
“Ngươi (ta) có thể làm được, ta biết… ngươi (ta) có thể làm được.”
Giọng nói mờ mịt kia đưa cho nàng một đáp án: “Vận mệnh là thứ không thể chạm tới, cũng như không thể can thiệp. Đây là một trong những pháp tắc cơ bản nhất, đồng thời cũng là pháp tắc quan trọng nhất mà ta (ngươi) đã đặt ra khi bắt đầu sáng tạo ra thế giới này.”
“Bởi vì ngay cả với những sinh linh bình thường nhất, việc can thiệp vào vận mệnh dù là nhỏ nhất cũng có thể thay đổi nhân quả một cách chóng mặt.”
“Khí vận là một phần của vận mệnh. Nó được cân bằng bởi pháp tắc nghiêm ngặt nhất, dù là ta (ngươi) cũng không thể bỗng dưng tạo ra.”
“Nếu như ngươi vẫn kiên quyết đổi mệnh cho hắn, với thực lực hiện giờ của ta (ngươi), muốn làm được việc này chỉ có duy nhất một cách, đó chính là… khóa vận mệnh.”
“Khóa… vận mệnh.” Tiêu Linh Tịch lẩm nhẩm đọc lại. Trong nhận thức mơ hồ, nàng vẫn có thể phân biệt được khái niệm của nó một cách rõ ràng.
“Tất cả sinh linh trên thế gian này đều có một vận mệnh được định sẵn. Nếu muốn trói buộc vận mệnh, một trong những điều kiện tiên quyết là sinh linh đó phải là một sinh linh mới… Bởi vậy, nếu muốn thay đổi vận mệnh, trước hết phải tạo ra một sinh mệnh. Mà sinh mệnh được tạo ra kia sẽ trở thành vật dẫn để đổi mệnh cho hắn, ngoài ra còn được gọi là ‘công cụ của vận mệnh’.”
“Chẳng qua sinh linh mới được tạo ra kia cũng là một cá thể hoàn chỉnh. Dưới tình huống phá vỡ pháp tắc cân bằng vận mệnh, đối với cá thể đó mà nói, điều ấy thật tàn nhẫn và bất công biết bao. Cho dù như vậy, ngươi (ta) vẫn muốn tiếp tục kiên trì sao?”
Thiếu nữ không chút do dự, nhắm mắt lại, khẽ khàng nói: “Ta đã nói rồi, ta chỉ cần hắn sống lại, ta chỉ cần hắn một đời bình an, không phải chịu số phận đáng thương như trước nữa… Những thứ khác… đều không quan trọng… đều không quan trọng…”
“Được, mặc dù cái giá phải trả rất lớn, nhưng… như ngươi (ta) mong muốn.”
“Muốn trở thành thánh thể hư vô thì cần phải trải qua một kiếp luân hồi. Sức mạnh trong Luân Hồi Kính vẫn chưa hồi phục, nhưng chỉ đành cưỡng ép kích phát thôi.”
“Kiếp luân hồi này của hắn vẫn sẽ ở trên tinh cầu này… Chúng ta hãy tới lục địa mang tên ‘Thương Vân’ đi.”
“Trong kiếp này, khi hắn luân hồi đến đại lục Thương Vân, lúc hoàn thành quá trình dung hợp với thánh thể, ta sẽ tạm dừng dòng thời gian của cả thế giới bên ngoài đại lục Thương Vân. Trong thời gian này, ta sẽ tạo ra cho hắn một “công cụ vận mệnh”, đồng thời còn hợp lý hóa sự tồn tại của nó, giúp hắn sửa đổi tất cả nhân quả có liên quan.”
“May mà Lưu Vân Thành là một tòa thành nhỏ sinh linh thưa thớt, quan hệ với bên ngoài cũng ít ỏi, cho nên việc sửa đổi nhân quả cũng đơn gian hơn nhiều. Với sức mạnh yếu ớt và khuyết thiếu hiện giờ của ta (ngươi), có lẽ phải mất đến năm năm mới hoàn thành.”
“Đợi đến khi hắn hoàn thành luân hồi, quay trở về thân xác “Tiêu Triệt”, sau khi hắn đặt bước chân lên đại lục Thương Vân một lần nữa, dòng thời gian của thế giới sẽ khôi phục lại.”
Từng giọt nước mắt chầm chậm chảy xuống hai gò má của thiếu nữ, những vết rạn nứt trong đôi mắt sáng như sao cũng vơi đi vài phần. Nàng khẽ nói: “Nếu làm như vậy, Tiểu Triệt của ta có thể quay về… có thể sống một cuộc đời không còn bất hạnh, không còn dễ dàng bị kẻ khác ức hiếp như thế nữa.”
“Vậy ngươi hy vọng ‘công cụ vận mệnh’ kết nối với vận mệnh của hắn là gì?”
Tiêu Linh Tịch nhìn về phía trước, ngơ ngác nói: “Ta là tiểu cô cô của hắn, đã định trước là không thể trở thành thê tử của hắn. Tư Đồ Huyên không xứng làm thê tử của hắn… Ta hy vọng người kia có thể thay thế Tư Đồ Huyên, trở thành thê tử của hắn… Nàng phải sở hữu thiên phú và ý chí đủ mạnh mẽ, sở hữu một trái tim ngoài lạnh trong nóng, có thể bảo vệ hắn trong suốt quãng đường trưởng thành, chống đỡ và xóa bỏ tất cả tai ương đổ ập xuống đầu hắn.”
Hết chương 2160.