Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2070 - Chương 2162. Thần Thủy Tổ Rời Đi

Chương 2162. Thần Thủy Tổ rời đi
Chương 2162. Thần Thủy Tổ rời đi

Tiêu Linh Tịch không chớp mắt, giọng nói chậm rãi mà kiên quyết: “Ký ức của Thần Thủy Tổ như gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tận chân trời. Ta không thể hoàn toàn phân định rạch ròi ý chí khi ta còn là Thần Thủy Tổ. Thế nhưng chí ít lúc này đây… ngay cả khi cái giá là chôn vùi cả thế giới này, ta vẫn phải… cứu hắn.”

 

“Đây là ý chí cuối cùng, cũng là ý chí không bao giờ thay đổi.” Giọng nói dần xa, thế giới đen như mực xuất hiện từng vết nứt: “Vậy thì ta sẽ hiến tế sức mạnh luân hồi của sáu trăm kiếp, hoàn thành mong muốn của ngươi (ta).”

 

 

“Ngươi… đã hiểu chưa?”

 

Giọng nói của ý chí Thần Thủy Tổ lại vang lên một lần nữa trong hồn hải Vân Triệt hệt như truyền tới từ một thế giới khác.

 

“…” Vân Triệt mãi một lúc lâu vẫn không hề hồi đáp, hồn hải của hắn tĩnh lặng hệt như đã chết đi rồi vậy.

 

“Hạ Khuynh Nguyệt là công cụ vận mệnh, cuối cùng sẽ có một ngày nàng sẽ nhìn rõ ‘bản chất’ của mình. Còn ngươi, mặc dù sau khi tu luyện Nghịch Thế Thiên Thư, dần trở nên gần gũi hơn với ‘hư vô’, thế nhưng ngươi cũng không thể vượt qua pháp tắc của ‘hư vô’. Bởi vậy, mộng cảnh thỉnh thoảng xuất hiện kia chính là cực hạn mà ngươi có thể nhìn thấy.”

 

“Những mộng cảnh này sẽ chỉ được ngươi coi như một giấc mơ, chứ không hề coi là sự thật.”

 

Nói cách khác, nếu như ý chí Thần Thủy Tổ không nói cho Vân Triệt biết tất cả, cho dù hắn có khả năng khống chế pháp tắc hư vô ở một trình độ nhất định, song cũng vĩnh viễn không thể dựa vào bản thân để nhìn thấy “sự thật”.

 

“Khi mọi thứ năm đó được sắp xếp xong xuôi, ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ có một ngày ta nói cho ngươi biết hết tất cả chân tướng.”

 

“Cho dù vận mệnh bị can thiệp đến mức độ như vậy thì vẫn rất khó đoán trước.”

 

Hồn hải của Vân Triệt vẫn đang trong trạng thái chết lặng.

 

Nếu như tất cả những chuyện này phát sinh trên người khác, hoặc là phát sinh trong truyền thuyết viễn cổ xa xôi, vậy thì chắc chắn đều cần một thời gian dài để chấp nhận và cảm khái.

 

Thế nhưng tất cả mọi thứ lại xảy ra với hắn… Hiển nhiên đây là chuyện còn hư ảo hơn cả một giấc mộng.

 

Hạ Khuynh Nguyệt… Nàng được tạo ra…

 

Tạo ra vì hắn…

 

Ngày mà bọn họ thành hôn chính là buổi gặp gỡ đầu tiên giữa hắn và nàng… Thậm chí có lẽ là ngày đầu tiên nàng sinh ra trên thế giới này.

 

Chẳng trách… nàng chưa bao giờ quan tâm đến Hạ Hoằng Nghĩa, mà Hạ Hoằng Nghĩa cũng không hề cảm thấy bi thương trước cái chết của nàng. Mối quan hệ giữa cha con bọn họ chỉ được ràng buộc bằng nhận thức, thứ tồn tại trong ký ức của bọn họ cũng chỉ là phần nhân quả đã được sửa đổi. Hơn nữa, bọn họ chưa từng thật sự sống với nhau lấy một ngày, thế thì làm sao có thể sinh ra tình cảm cha con được cơ chứ.

 

Chẳng trách… đối mặt với một Hạ Khuynh Nguyệt chưa từng gặp mặt lấy một lần, Nguyệt Vô Nhai lại quyết định dừng bước… Hóa ra, đó chính là sự cộng hưởng và xao động mãnh liệt đến từ huyết mạch. Hóa ra hắn bảo vệ nàng không chút do dự là vì xuất phát từ bản năng của huyết mạch, chứ không phải là vì nàng sở hữu “Lưu Ly Tâm”.

 

Chẳng trách… Kiếp Thiên Ma Đế với số phận trớ trêu lại nói rằng Hạ Khuynh Nguyệt là ngươi có vận mệnh bi thảm nhất mà nàng từng gặp… Vận mệnh của nàng đâu chỉ dừng lại ở hai chữ “bi thảm”.

 

Chẳng trách… cuối cùng nàng lại đưa ra lựa chọn như vậy, hơn nữa còn đến chết cũng không chịu nói, cũng không thể đưa ra lý do… Thậm chí vì hắn, nàng còn thêu dệt nên một lời nói dối, để bản thân nàng vĩnh viễn trở thành một kẻ ác chết cũng không hết tội trong lòng hắn.

 

Chẳng trách… lúc đứng trước bia mộ của Nguyệt Vô Cấu và Nguyệt Vô Nhai, nàng lại khóc nức nở nói rằng bản thân đã hại bọn họ, hại Nguyên Bá…

 

Chẳng trách… cái ngày mà nàng lựa chọn tự kết liễu, nàng lại mặc một bộ y phục màu đỏ tươi. Bởi vì nàng sinh ra trong màu đỏ… chết đi cũng phải trong màu đỏ.

 

Chẳng trách…

 



 

Hóa ra năm mười sáu tuổi ấy, hắn đã thật sự chết rồi…

 

Trên người hắn, bất kỳ sức mạnh nào hay bất kỳ huyết mạch nào cũng có thể cùng tồn tại một cách khăng khít. Ngay cả hai sức mạnh trái ngược nhau như Quang Minh và Hắc Ám cũng có thể được hắn đồng thời điều khiển, khiến Kiếp Thiên Ma Đế cũng phải kinh hãi… Hóa ra, cơ thể hắn chính là thánh thể thuộc về Thần Thủy Tổ!

 

Huyết mạch của Tà Thần, Phượng Hoàng, Hoang Thần, Thiên Lang, Kim Ô, Bằng Hoàng… Thậm chí là Hồng Nhi và U Nhi, thậm chí là Sinh Mệnh Thần Tích và Hắc Ám Vĩnh Kiếp…

 

Trong bảy món chí bảo Huyền Thiên, bốn món trong số đó thuộc về hắn, còn Càn Khôn Thứ thuộc về người bên cạnh hắn.

 

Cuộc đời của hắn có vô số phong ba bão táp, nhưng sau mỗi lần hóa giải phong ba bão táp, thứ đi kèm với nó chính là sự tiến bộ vượt bậc thậm chí là lột xác.

 

Ngay từ lúc ở lục địa Thiên Huyền, Mạt Lỵ không chỉ một lần nói rằng nàng trước giờ chưa từng tin vào vận khí, thế nhưng sau những năm tháng chung sống với Vân Triệt, nàng lại cảm thấy hắn nhất định là người được “vận khí phù trợ”.

 

Hắn bắt đầu quật khởi từ năm mười sáu tuổi, sau đó chỉ dùng vỏn vẹn hai mươi năm để trở thành vị Đế Vương chân chính đầu tiên trong lịch sử Thần Giới.

 
Hết chương 2162.
Bình Luận (0)
Comment