Khi nhìn lại cả cuộc đời này, bản thân hắn trước năm mười sáu tuổi vô cùng tầm thường, thế nhưng trong hai mươi năm ngắn ngủi từ sau năm mười sáu tuổi cho đến bây giờ, hắn gặp được hết cơ duyên này đến cơ duyên khác mà người đời không dám mơ cao.
Hóa ra trên thế gian này thật sự có vận khí.
Hóa ra tất cả mọi thứ đều do vận khí vô hình kia thúc đẩy.
Mà cái giá phải trả của vận khí này…
Cái giá phải trả cho việc hắn đứng trên đỉnh cao vào lúc này…
…
“Ngoài ra còn một việc khác khiến ta rất cảm khái, thậm chí còn khiến ta cảm thấy ly kỳ hơn những chuyện mà ngươi kể trong mấy năm qua.”
Cái đêm mà vị Đế Vương là hắn trở về Lam Cực Tinh, phụ thân Vân Khinh Hồng của hắn đã ngắm nhìn trời sao, phát ra một tiếng thở dài thườn thượt: “Ngươi… thật sự là nhi tử của ta sao?“
“Ngươi và ta là phụ tử thân sinh, huyết mạch tương liên, dù cho thế giới này có thay đổi như thế nào thì điều này cũng không thể phủ định và thay đổi được. Chẳng qua…”
“Mặc dù trước giờ ta chưa từng tiếp xúc với thế giới mang cái tên ‘Thần Giới’, thế nhưng những người ở nơi đó lại có thể biến toàn bộ Lam Cực Tinh thành cát bụi chỉ bằng một cái phất tay… Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là tồn tại mà ta hoàn toàn không thể giải thích được, cũng là một vị diện đến cuối đời ta cũng không thể nào chạm tới.”
“Mà ngươi, tính ra cũng đã mười mấy năm kể từ lần đầu tiên ngươi bước tới nơi đó, nhưng không ngờ rằng ngươi lại có thể trở thành bậc Đế Vương nắm trong tay quyền sinh sát. Điều này khiến ta không thể không cảm khái… Vân Khinh Hồng ta thật sự sinh ra được một nhi tử như vậy ư?”
“Số phận, tầm nhìn, giới hạn của một con người không hề được quyết định bởi huyết mạch và xuất thân của người đó, đây là một sự thật tàn khốc không thể chối cãi. Mà Triệt Nhi, ngươi của ngày hôm nay đã bước đến tầm cao mà vi phụ và cả Vân thị đều không thể với tới. Nói trắng ra, trong hai ngày vừa rồi, nỗi niềm bối rối trong lòng ta còn nhiều hơn là tự hào.”
…
Cảm khái trước đó của phụ thân hắn không hề sai.
Với xuất thân và tư chất của hắn, cho dù huyền mạch bẩm sinh không khiếm khuyết hay cả đời thuận buồm xuôi gió thì e rằng đến cuối đời, cực hạn mà hắn có thể chạm tới không khác Vân Khinh Hồng là bao.
Hắn không phải là người được chọn như hắn từng nghĩ, mà lại là người được chọn theo một hàm nghĩa khác.
Bởi vì, Thần Thủy Tổ chuyển thế tới bên cạnh hắn.
Hắn đã trải qua một kiếp người đầy sóng gió và huy hoàng để đổi lấy thân phận Vân Đế… Thế nhưng đằng sau đó lại là sự hy sinh của biết bao Thần Tộc và cuộc đời bi thảm của Hạ Khuynh Nguyệt…
Thậm chí đó còn chẳng thể gọi là một đời người.
…
“Tại sao chứ…” Giọng nói của Vân Triệt khản đặc mà mơ hồ hệt như tiếng rên rỉ tràn ra từ tận đáy lòng: “Ngươi là… Thần Thủy Tổ… Trong mắt ngươi… một Đế Vương Thần Giới như ta… cũng chỉ là cọng rơm ngọn cỏ…”
“Vì sao… lại hiến tế sáu trăm năm luân hồi… vì một kẻ phàm nhân khiếm khuyết như ta…”
Ý chí Thần Thủy Tổ thản nhiên nói: “Nếu như người được sinh ra bên cạnh ngươi là Thần Thủy Tổ của chín trăm chín mươi chín kiếp trước, vậy thì tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra.”
“Với tư cách là Thần Thủy Tổ, vì cứu một phàm nhân mà hiến tế sáu trăm năm luân hồi khiến thánh thể tổn hại, hơn nữa còn tự tay khắc lên một khóa vận mệnh tàn khốc… là chuyện hoang đường tới nhường nào.”
“Thế nhưng trong kiếp luân hồi thứ một nghìn, vì để đạt được trình độ viên mãn, ý chí Thần Thủy Tổ buộc phải ngủ say. Thần Thủy Tổ của kiếp này là Tiêu Linh Tịch, mà ý chí hoàn toàn mới được sinh ra trong đầu nàng kia lại chính là ý chí bản thể. Sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ say, ý chí đó không thể tiến hành dung hợp, mà lại trở thành một ý chí ngoại lai.
“Dù rằng vô cùng yếu ớt, thế nhưng ý chí bản thể vẫn muốn cưỡng ép khống chế ý chí Thần Thủy Tổ chưa dung hợp kia. Bởi vậy, chấp niệm của nàng khiến ta không thể kháng cự được.”
“Tuy rằng Thần Thủy Tổ là người tạo ra tất cả những điều này, thế nhưng người quyết định tất cả mọi chuyện lại chỉ là… một thiếu nữ mới mười lăm tuổi đang đau thương tới mức trái tim tan nát tuyệt vọng vì người mình yêu đã rời đi.”
Vân Triệt: “…”
“Đây là việc ngoài ý muốn lớn nhất mà ta chưa từng nghĩ đến. Có lẽ là do ta đã nhìn trời đất này bằng con mắt từ trên cao quá lâu, cho nên đã đánh giá thấp sức mạnh sinh ra từ tình cảm của con người.
…
Cuộc đời như mơ, thế giới như ảo.
Tất cả những gì xảy ra trên người hắn là một hiện thực mà ngay cả mộng cảnh cũng không thể xen lẫn.
Nhớ lại mười năm trước, sau khi Tiêu Linh Tịch mười sáu tuổi, tính cách và đôi mắt của nàng không hề có gì khác biệt.
“Nàng còn nhớ… tất cả mọi chuyện năm đó không?” Vân Triệt khẽ hỏi.
“Không nhớ.” Ý chí Thần Thủy Tổ cho hắn một câu trả lời: “Nàng từ chối và cự tuyệt việc dung hợp với ý chí Thần Thủy Tổ. Kiếp này, nàng (ta) chỉ muốn làm một Tiêu Linh Tịch thuần khiết nhất, dùng thân phận và thứ tình cảm giản đơn nhất để bầu bạn với ngươi cho đến khi cuộc đời nàng kết thúc.”
Hết chương 2163.