“Cho nên khoảnh khắc đảo ngược thời gian giúp ngươi sống lại, tất cả ký ức của nàng đều quay trở lại khởi điểm khi mọi chuyện còn chưa xảy ra… Đây cũng là chấp niệm của nàng, cho nên ta không thể từ chối.”
“Mà ta đáng lẽ phải tiếp tục ngủ say để chờ đợi kiếp luân hồi tiếp theo. Thế nhưng, ta lại tò mò về khóa vận mệnh mà chính tay ta rèn lên, cộng thêm cả kết cục giữa ngươi và ‘công cụ vận mệnh’.”
Nàng không hề nói rõ rằng dưới ảnh hưởng của ý chí chủ thể Tiêu Linh Tịch, ý chí Thần Thủy Tổ cũng sẽ sinh ra những cảm xúc quan tâm đến số phận của Vân Triệt một cách không tự chủ.
“Thế là ta đã lựa chọn không tiếp tục ngủ say, mà trôi dạt giữa thế gian này, quan sát cuộc đời của ngươi và Hạ Khuynh Nguyệt… Nhưng cũng chính vì vậy, linh hồn của nàng thỉnh thoảng bị ảnh hưởng bởi ý chí Thần Thủy Tổ, sinh ra rất nhiều ‘ảo giác’ và ‘mộng cảnh’.”
“Đợi đến khi ta chìm vào giấc ngủ, ‘ảo giác’ và ‘mộng cảnh’ cũng sẽ hoàn toàn biến mất. Nàng vĩnh viễn cũng không biết được bản thân là Thần Thủy Tổ, vĩnh viễn không nhớ được cảnh tượng tan nát cõi lòng năm ấy… Mãi cho đến khi kiếp này kết thúc, nàng vẫn sẽ là một Tiêu Linh Tịch thuần khiết nhất.”
“Ngươi đừng bao giờ nói tất cả những điều này cho nàng. Nếu không, linh hồn yếu ớt của nàng sẽ rơi vào cảnh tội lỗi và hổ thẹn cả đời.”
“Ngươi phải… đi rồi sao?” Vân Triệt cảm nhận được ý định rời đi của ý chí Thần Thủy Tổ.
“Ngươi đã trở thành Đế Vương của thế giới này, công cụ vận mệnh cũng đã lựa chọn cái kết cho mình. Với tư cách là Thần Thủy Tổ, nguyện vọng của nàng (ta) đã thành hiện thực, mà ta đã cũng đã chứng kiến toàn bộ mối quan hệ số phận do khóa vận mệnh thúc đẩy.”
“Cùng với việc ‘công cụ vận mệnh’ biến mất, khóa vận mệnh giữa các ngươi cũng sẽ biến mất, cho nên ta không còn lý do gì để tiếp tục ở lại đây. Sau ngày hôm nay, ta sẽ lại chìm vào giấc ngủ sâu để khôi phục lại phần nguyên lực đã tổn hại.”
Ý chí Thần Thủy Tổ thở dài: “Tiếp tục chuyển thế luân hồi sáu trăm kiếp… Chỉ hy vọng mối họa ngầm dưới vực thẳm chỉ là sự lo lắng dư thừa của ta.”
“Nói cho ngươi biết tất cả chân tướng là điều cuối cùng ta có thể làm cho nàng trước khi chìm vào giấc ngủ say. Có lẽ ngươi cũng hiểu dụng ý của ta.”
“…” Vân Triệt không nói lên lời.
Sáu trăm kiếp luân hồi của Thần Thủy Tổ và một kiếp người bi thảm của Hạ Khuynh Nguyệt chỉ để đổi lấy cuộc sống của hắn ngày hôm nay…
“Dù rằng Tiêu Linh Tịch là Thần Thủy Tổ, thế nhưng tình cảm của nàng dành cho ngươi là được tự nhiên sinh ra sau mười lăm năm sớm chiều chung đụng, mãi cho đến khi khắc cốt ghi tâm.”
“Mà với Hạ Khuynh Nguyệt là công cụ vận mệnh, ta chưa từng can thiệp vào mặt tình cảm của nàng dù chỉ một chút. Sau khi phát hiện ra bản chất tồn tại của bản thân quá sớm, lựa chọn của nàng không phải đấu tranh, mà là tuân theo… Việc duy nhất mà nàng làm trái là kết cục của mình.”
“Nàng muốn chống lại vận mệnh áp đặt lên người mình, nhưng lại không muốn chống lại phần vận mệnh đã thành toàn trên người ngươi.”
“Trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi các ngươi thành hôn, trái tim nàng đã khắc ghi hình bóng của ngươi. Mà lúc ở Băng Vân Tiên Cung, nàng sẽ thỉnh thoảng nhớ đến bóng dáng của ngươi khi bước ra khỏi Tiêu Môn.”
“Trong bí cảnh Thiên Trì, khi ngươi để lại hy vọng sống cho nàng... linh hồn nàng đã khắc sâu hình bóng của ngươi. Đối với nàng mà nói, khoảnh khắc ngắn ngủi kia chính là vĩnh hằng một đời.”
“Tuy đó chỉ là một lời hứa hẹn trong nhận thức, thế nhưng kể từ ngày hôm ấy, nàng đã không thể nào quên được bản thân chính là thê tử của ngươi.”
“Vân Triệt, ngươi là kẻ hạnh phúc nhất trên thế gian này. Vì ngươi, Tiêu Linh Tịch thà rằng mình mãi mãi là Tiêu Linh Tịch, Hạ Khuynh Nguyệt thà rằng mình chịu khổ đau… Thậm chí đến chết cũng không muốn ngươi bị tổn thương.”
“Bởi vậy, ngươi không được phép sống một cuộc đời chẳng ra gì.”
“Đừng để tất cả những điều này trở thành tội lỗi và xiềng xích trói buộc linh hồn ngươi. Ngày hôm nay của ngươi chính là nguyện vọng của Tiêu Linh Tịch, cũng là nguyện vọng của Hạ Khuynh Nguyệt. Cho dù chỉ là vì sống một cách không phụ những gì các nàng đã làm, ngươi cũng không được phép để bản thân hãm sâu vào bóng tối không tự thoát ra được dưới cuộc sống với ánh mặt trời chói lọi nhất mà các nàng đã hy sinh để giành lấy.”
“Bởi vậy, khoảnh khắc giọt nước mắt cạn khô, ngươi hãy trút bỏ hết đau buồn và tội lỗi, dùng vẻ dịu dàng và nụ cười đối mặt với Tiêu Linh Tịch luôn chờ đợi ngươi trở về, dùng linh hồn ấm áp để nhớ đến Hạ Khuynh Nguyệt có số mệnh tương liên với ngươi… Vì các nàng, vì tất cả những người yêu thương ngươi, ngươi có thể làm được, đúng không?”
Thế giới hồn hải bắt đầu chấn động kịch liệt. Lời nói cuối cùng của ý chí Thần Thủy Tổ đã chạm sâu tới mọi ngóc ngách trong linh hồn hắn, khiến mọi cảm xúc trong hắn hoàn toàn sụp đổ, vỡ òa giữa dao động cuồng loạn…
“Vậy thì, Vân Triệt, tạm biệt!”
Giọng nói của ý chí Thần Thủy Tổ dần trở nên nhẹ nhàng, cũng dần trở nên xa xăm.
“Hy vọng ngươi, còn có ta của kiếp này, vĩnh viễn bình an.”
Hết chương 2164.