Thế giới linh hồn biến mất, giữa vùng núi hoang vu vang lên tiếng khóc nức nở không còn kìm nén của Vân Triệt.
Lúc này đây, ý chí Thần Thủy Tổ cũng đã giải quyết xong mối vướng bận, tự mình phong bế, chìm vào giấc ngủ sâu một lần nữa.
Khoảnh khắc trước khi hoàn toàn biến mất, trong ý chí bỗng nhiên lóe lên một mối nghi ngờ lờ mờ:
Nàng nghĩ đến vết nứt đột nhiên xuất hiện trên Luân Hồi Kính sau khi Hạ Khuynh Nguyệt rơi xuống vực thẳm hư vô.
Khóa vận mệnh giữa Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt được hình thành bởi Luân Hồi Kính.
Đương nhiên khi Hạ Khuynh Nguyệt biến mất, khóa vận mệnh cũng sẽ biến mất.
Thế nhưng, vết nứt hiện lên trên mặt Luân Hồi Kính trong nháy mắt…
Dường như khóa vận mệnh không hề vô thanh vô tức biến mất, mà giống như là… bị ngoại lực cưỡng ép bẻ gãy, vì thế mới phản phệ lại Luân Hồi Kính, tạo thành vết nứt ngay tức thì.
Nếu là như vậy…
Rốt cuộc trong vực thẳm đã xảy ra chuyện gì…
Thứ khiến lòng người ta trĩu nặng nhất trên đời này là gì?
Đối với Vân Triệt mà nói, đó là món nợ ân tình vĩnh viễn không thể trả được.
Hạ Khuynh Nguyệt dành cả cuộc đời nàng cho hắn, nhưng chỉ để lại cho bản thân vô vàn hổ thẹn, khổ đau, tai tiếng và một chiếc gương đồng cũ kỹ.
Vân Triệt khẽ ôm lấy chiếc gương đồng đã thấm đẫm nước mắt… Đây là cách thức duy nhất để hắn được sát gần nàng. Từ nay về sau, với hắn mà nói, được ôm lấy nàng là niềm hy vọng xa vời chỉ được ban tặng trong giấc mơ.
Nàng đã từng trân trọng chiếc gương đồng này tới mức đeo nó trên cổ ngày đêm không rời. Thế nhưng sau này, chiếc gương đồng này lại chính là thứ luôn nhắc nhở nàng “bản chất” của mình và sự tàn khốc đằng sau “bản chất” ấy…
Có lẽ giây phút giao nó cho Cẩn Nguyệt và ra lệnh tiêu hủy, thực ra tiềm thức của nàng vẫn hy vọng rằng Cẩn Nguyệt sẽ âm thầm kháng lệnh… Dù gì nàng cũng rất thông minh, cũng cực kỳ hiểu Cẩn Nguyệt.
Nàng vừa cay đắng vừa phẫn uất cho số mệnh của mình, nhưng cũng vừa trân quý di vật của mẫu thân, cho nên mới quyết định giao sự “lựa chọn” cho Cẩn Nguyệt – người nàng thân nhất và tin tưởng nhất.
Sau này, Hạ Khuynh Nguyệt không để Cẩn Nguyệt thân cận với mình nữa, ngay cả khi nói chuyện cũng ngăn cách bởi một tầng kết giới, bởi vì nàng sợ bản thân sẽ đem lại tai họa cho nàng ấy. Cuối cùng, nàng không để nàng ấy rời đi cùng với đám người Nguyệt Vô Cực mà dứt khoát đuổi đi, có lẽ đó cũng là một loại thiên vị với Cẩn Nguyệt.
Mà bản thân hắn, suýt chút nữa thì khiến nàng ấy…
Hắn chậm rãi đứng thẳng người lên sau một khoảng quãng thời gian ngồi cứng ngắc. Trong tầm mắt hắn vẫn là khung cảnh ấy, thế nhưng lại là một thế giới hoàn toàn khác.
Không có ý chí Thần Thủy Tổ, không có Hạ Khuynh Nguyệt, không có thế giới của khóa vận mệnh.
“Bởi vậy, ngươi không được phép sống một cuộc đời chẳng ra gì.”
Nếu như không có lời nói này của ý chí Thần Thủy Tổ, không biết phải mất bao lâu nữa thì bản thân hắn mới có thể thoát khỏi chiếc lồng giam linh hồn nặng nề này.
Vân Triệt áp sát gương đồng vào lồng ngực, sau đó nhìn về phía trước, khẽ khàng nói: “Khuynh Nguyệt, từ một Tiêu Triệt bị người người khinh thường đến một Vân Đế được người người kính sợ, ta còn tưởng rằng mỗi một nấc thang mà ta bước lên đều là ý trời sau khi có được truyền thừa từ Tà Thần, nhưng hóa ra lại là cả cuộc đời của ngươi.”
“Mị Âm từng nói, nàng hy vọng ta sẽ đối xử tốt với cả thế giới này… Ta biết, đó là nguyện vọng của ngươi. Ngay cả khi bị số phận tàn khốc trêu ngươi và tổn thương, ngươi vẫn sẽ dùng tấm lòng ấm áp nhất để đáp lại.”
“Khuynh Nguyệt, nhìn ta… Ta sẽ dùng cách tốt nhất để sống một cuộc đời thật đẹp, đẹp hơn cuộc đời của bất cứ ai… Ta sẽ bảo vệ thật tốt… thứ đã kết nối vận mệnh của chúng ta lại với nhau và thế giới đã cho chúng ta gặp gỡ rồi kết thành phu thê.”
Nhiều năm sau, khi “Vân Đế” trở thành tín ngưỡng được khắc ghi trong tâm niệm của tất cả sinh linh, trở thành tượng đài cao cao tại thượng không ai dám khinh nhờn của tất cả tinh giới và hạ giới… Không ai biết rằng, đằng sau tất cả những điều này là lời hứa hẹn không dám quên của hắn với Hạ Khuynh Nguyệt.
Không gian chuyển đổi, hắn xuất hiện trước mặt những người vẫn luôn dõi theo hắn từ phía xa như Trì Vũ Dao, Thiên Diệp Ảnh Nhi, Thủy Mị Âm. Giây phút đối mặt với vẻ sững sờ của các nàng, hắn chỉ cười nhạt một tiếng, cổ họng đau rát phát ra âm thanh khản đặc mà dịu dàng: “Lại phải khiến các ngươi lo lắng rồi.”
“Ta đã có một giấc mơ rất dài. Cuối cùng ta cũng hiểu ra, vì sao mộng cảnh lại luôn mờ mịt đến thế, bởi vì có ai đó đã lặng lẽ chiếu rọi ánh sáng trong mộng cảnh vào thế giới của ta, mãi cho đến khi thế giới của bản thân người đó chìm vào bóng tối vĩnh hằng.”
“Cho nên,” Hắn mở rộng vòng tay với các nàng: “Ta đã không còn lý do gì để phụ lòng mỗi một tia ánh sáng của thế giới này nữa rồi.”
Từng lời nói nhẹ nhàng ấm áp liên tục chạm vào trái tim của các nàng, lặng lẽ xua tan mối lo lắng và phiền muộn nặng nề trong lòng.
Hết chương 2165.