“Vân Triệt ca ca!” Thủy Mị Âm tựa vào lồng ngực Vân Triệt rồi bật khóc nức nở… Mấy ngày nay, nàng đã khóc quá nhiều, mà mỗi một lần khóc như vậy đều khiến trong lòng nàng càng thêm đau khổ và uất ức. Mà lần này, cuối cùng nàng cũng có thể thoải mái giải tỏa và trút bỏ tất cả.
Vân Triệt vươn tay ôm chặt lấy Mị Âm trước ngực. Mấy năm nay, nàng thật sự đã phải chịu đựng quá nhiều… Từ nay về sau, hắn không muốn đằng sau mỗi nụ cười của nàng là nỗi đau xót thấu tâm can.
Hắn nhìn Trì Vũ Dao, đột nhiên nói: “Vũ Dao, Đế Vương có thể lập hai hậu không?”
Trì Vũ Dao hơi sửng sốt, sau đó khẽ cười: “Quả thật nếu như Đế Vương khác muốn đặt ra tiền lệ này thì cần phải cân nhắc rất nhiều, nhưng ngươi… với thân phận hoàng đế, chỉ cần ngươi muốn thì không gì là không thể!”
Thật ra trong lòng nàng đã hiểu rõ, Vân Triệt hỏi nàng trước mà không lập tức đưa ra quyết định là vì hắn quan tâm đến cảm nhận và tôn nghiêm của nàng.
“Ngươi muốn lập Hạ Khuynh Nguyệt làm hậu sao?” Mộc Huyền Âm thẳng thắn đưa ra câu hỏi.
“Phải.” Vân Triệt gật đầu: “Ta nợ nàng, vĩnh viễn… vĩnh viễn… vĩnh viễn cũng không thể trả hết. Ta chỉ có thể… chỉ có thể…”
Tuy trước đó hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thế nhưng khi vừa nhắc đến nàng, cơn đau đớn đến nghẹt thở lại lập tức bủa vây lấy Vân Triệt. Hắn lắc đầu, nói: “Lễ thành hôn của ta và nàng có yến tiệc, có chủ lễ, có lời chúc phúc của trưởng bối, có sự chứng kiến của một nửa người dân trong thành… có rước dâu… có bước qua chậu than… có bái đường… có đồng tâm kết tóc… có lễ nghi hoàn chỉnh. Mối quan hệ phu thê giữa ta và nàng không có gì để nghi ngờ.”
“Mà hưu thư năm đó… chỉ là vẩy máu trút giận, không hợp lễ nghĩa, không hợp quy củ… hoàn toàn không hề có tác dụng!”
“Hiện tại, tên của ta và nàng vẫn được ghi chép trong hôn tịch của Lưu Vân Thành. Bởi vậy, mối quan hệ phu thê giữa ta và nàng chưa bao giờ cắt đứt, cũng chưa bao giờ thay đổi… cho đến tận bây giờ.”
Sau khi trở thành Vân Đế rồi quay trở lại Lam Cực Tinh, hắn chưa từng để bất cứ ai xóa tên của hắn và Hạ Khuynh Nguyệt ra khỏi hôn tịch của Lưu Vân Thành… Dường như vào thời điểm ấy, hắn đã hoàn toàn quên mất điều đó, đến bây giờ mới nhớ ra.
“Ta muốn… truy phong nàng làm Đế Hậu.”
“Được.” Trì Vũ Dao khẽ gật đầu. Tuy rằng nàng chỉ đáp lại bằng một chữ, nhưng lại không hề do dự chút nào.
“Còn nữa…” Vân Triệt tiếp tục nói: “Ta muốn Thần Giới của tương lai…”
“Dùng tên ‘Vân Nguyệt’, thế nào?” Trì Vũ Dao mỉm cười nói ra mong muốn trong lòng hắn.
Hiển nhiên Vân Triệt của hiện tại gần như gấp gáp muốn làm tất cả những gì mà bản thân có thể để bù đắp lại cho Hạ Khuynh Nguyệt, thế nhưng cảnh còn người mất, cho dù hắn muốn bù đắp nhiều hơn đi chăng nữa thì cũng vô dụng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối bỗng nhiên xoay người, lặng lẽ rời đi.
Nhưng lúc này, bàn tay của nàng đột ngột bị nắm chặt lấy.
Đôi đồng tử của nàng mãnh liệt run lên… Người có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện bị bắt mà không hề phản kháng lại chỉ có Vân Triệt.
“Ngươi định đi đâu?” Giọng nói của Vân Triệt vang lên từ phía sau tai nàng, không biết là vui hay giận.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề quay đầu lại, thờ ơ đáp: “Chắc hẳn bây giờ ngươi không muốn nhìn thấy ta, đợi đến khi nào muốn gặp, ngươi hãy đến Phạm Thiên Thần Giới tìm ta.”
Lúc nữ tử cực kỳ kiêu ngạo mà lạnh lùng uy nghiêm ấy cất lời, trong giọng nói ấy vô tình lẫn theo chút khẽ run rẩy.
Đôi tay nắm lấy bàn tay nàng hơi thả lỏng, nhưng không hề buông ta. Cùng lúc đó, giọng nói vang lên bên tai nàng trở nên ấm áp một cách lạ thường:
“Nàng là vầng trăng sáng trong đêm đen của ta, chiếu rọi đưa ta tìm về nguồn sáng.”
“Mà ngươi là cái bóng trong đêm đen của ta… Ngay cả những lúc tăm tối nhất, ngươi vẫn mãi bên ta không rời. Bây giờ, ngươi cho rằng… ta sẽ để ngươi chạy trốn sao?”
“…” Thiên Diệp Ảnh Nhi sửng sốt, trong mắt lóe lên vẻ hốt hoảng.
“Lúc ở Bắc Thần Vực, ‘tương lai’ mà ta đã từng nhắc đến…” Hắn ngắm nhìn mái tóc vàng và dung nhan tuyệt mỹ của nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ không bao giờ quên, và ngươi cũng vậy.”
Trì Vũ Dao: “…”
Mộc Huyền Âm: “…”
“…” Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề trả lời. Làn gió nhẹ thoảng qua, mà rõ ràng làn gió ấy vô cùng ấm áp và dịu dàng, thế nhưng lại khiến thân thể của nàng không nhịn được mà run rẩy. Sau đó, bả vai nàng cũng bắt đầu run run… càng ngày càng kịch liệt… rồi cuối cùng không thể ngừng lại được nữa.
Vân Triệt vẫn không hề buông tay Thiên Diệp Ảnh Nhi. Hắn vỗ nhẹ vào lưng Thủy Mị Âm đang dựa vào lồng ngực mình, khẽ thì thầm: “Mị Âm, đưa ta… tới nơi đó.”
“Thiên Ảnh, ngươi cũng đi cùng.”
Thế nhưng, Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không hề nghe lời. Nàng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay hắn, không thèm quay đầu lại mà nhanh chóng bay về phía xa, không hề muốn Vân Triệt nhìn thấy dáng vẻ của nàng lúc này.
Vân Triệt chẳng cần nhiều lời, bởi lẽ với một người thông minh như Thủy Mị Âm, chắc chắn nàng biết nơi hắn đang nói đến là gì.
“Ừm!” Thủy Mị Âm khẽ đáp lại một tiếng. Sau đó, Càn Khôn Thứ lập tức xuất hiện trên bàn tay nhỏ nhắn của nàng, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt đỏ thẫm.
Hết chương 2166.