Trong tích tắc, bóng dáng hai người lập tức biến mất.
Mộc Huyền Âm và Trì Vũ Dao cùng nhìn nhau.
“Hắn thay đổi rồi.” Mộc Huyền Âm khẽ nói, nửa là than thở, nửa là nhẹ nhõm.
“Không phải hắn thay đổi, mà là thế giới trong mắt hắn đã thay đổi.” Trì Vũ Dao mỉm cười nói: “Hơn nữa còn thay đổi tới mức nghiêng trời lệch đất.”
“Ừm.” Mộc Huyền Âm gật đầu đồng ý.
“Ngươi nói xem, ta có nên nói chuyện ‘Vân Hi’ cho hắn biết hay không?” Trì Vũ Dao đột nhiên hỏi.
Không ngờ rằng một người luôn khôn ngoan quả quyết như nàng lại có lúc phải đi hỏi ý kiến của người khác. Nàng không biết liệu bây giờ có phải là thời điểm thích hợp hay không… hoặc là sẽ chẳng bao giờ có thời điểm thích hợp.
“…” Mộc Huyền Âm lắc đầu, nói: “Ta cũng quên mất chuyện này. Ngươi là Đế Hậu, chắc hẳn cũng nên nghĩ đến chuyện lập thái tử rồi.”
Trì Vũ Dao mím môi cười: “Nếu như là con của ngươi, ta rất sẵn lòng lập nó làm thái tử.”
“…” Mộc Huyền Âm xoay người: “Hắn đột nhiên rời đi nhiều ngày như vậy, chắc hẳn Vô Tâm sẽ lo lắng lắm. Những việc mà hắn nói đành giao cho ngươi vậy.”
Mộc Huyền Âm đã đi, thế nhưng Trì Vũ Dao không hề rời đi cùng nàng, mà lại đứng ngắm nhìn bầu trời xa xăm một lúc lâu.
“Hạ Khuynh Nguyệt, quả nhiên ta… chưa từng nhìn lầm ngươi.” Nàng mỉm cười, cuối cùng chấp niệm canh cánh trong lòng nàng bấy lâu nay cũng được gỡ bỏ.
“Thế nhưng rốt cuộc tại sao ngươi lại lựa chọn rời đi… Ngươi không chịu nói, mà hắn cũng không chịu nói…”
“Quả nhiên hai chữ ‘bí mật’ vừa đáng ghét lại vừa đẹp đẽ.” Nàng mỉm cười: “Có lẽ ta dùng cả đời cũng không thể quên được ngươi nữa rồi.”
…
Nam Thần Vực, tại một nơi xa xôi hẻo lánh.
Phía trước là một tầng kết giới được tạo thành từ Thần Lực Không Gian cơ sở của Càn Khôn Thứ và Thần Lực Ẩn Nguyệt đặc thù của Nguyệt Thần Giới. Dù rằng đó chỉ là một tầng kết giới mỏng manh, thế nhưng lại có thể ngăn cách khí tức ở trình độ cực kỳ cao.
Cũng chính nhờ kết giới đặc thù này, ngay cả khi Trì Vũ Dao điều động lực lượng của cả bốn vực cũng không thể tìm được dấu vết của Nguyệt Thần đã biến mất.
Lúc này đây, khi cách tầng kết giới đó ngày một gần, Vân Triệt cũng cảm nhận được khí tức của Nguyệt Thần ngày một rõ ràng… Tám khí tức khác nhau thuộc về Nguyệt Thần cũng nằm trong số đó.
Ngoài ra còn có hai mươi bảy khí tức thuộc về Nguyệt Thần Sứ.
“Khuynh Nguyệt tỷ tỷ sớm đã tìm ra tinh cầu này, đồng thời cũng bố trí kết giới từ rất lâu rồi.” Thủy Mị Âm khẽ nói: “Nàng nói với ta rằng, sau khi Vân Triệt ca ca trở về, nàng sẽ bí mật đưa tất cả thành phần cốt lõi của Nguyệt Thần Giới tới nơi đây. Đợi tới khi Vân Triệt ca ca trở thành bá chủ của cả Thần Giới, ta sẽ là người đề nghị Vân Triệt ca ca đặc xá cho bọn họ, trả lại Nguyệt Thần Giới cho bọn họ.”
…
“Mị Âm, ngươi đã cứu người thân của hắn, cứu rỗi cuộc đời của hắn, thế nên nếu như là thỉnh cầu mà ngươi đưa ra, chắc chắn hắn sẽ đồng ý. Vả lại ta cũng tin rằng, đến lúc đó, chắc chắn một người thông minh như ngươi sẽ nghĩ ra một lý do hay hơn, một cách làm hay hơn.”
…
Thủy Mị Âm chưa từng quên lấy một chữ trong lời nói năm đó của Hạ Khuynh Nguyệt.
Thế nhưng…
Vân Triệt không hề nói gì, chỉ tiến về phía trước… Thủy Mị Âm vuốt nhẹ Càn Khôn Thứ trong tay mình, hai người lặng lẽ đi qua kết giới mà không để lại một chút dấu vết, cũng không để lại một chút dao động nào.
Sau khi bước qua kết giới, khí tức của Nguyệt Thần càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Lúc này đây, tám Nguyệt Thần đều đang tụ họp lại với nhau, mà các vị Nguyệt Thần Sứ cũng ở ngay bên cạnh.
Vân Triệt đi về phía trước, thế nhưng còn chưa tới gần, tiếng cãi vã dữ dội kèm theo khí tức Nguyệt Thần gần như mất khống chế truyền đến từ đằng xa.
“Bỏ ra… Hôm nay dù thế nào ta cũng phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này!”
Ầm!!
Một tiếng nổ lớn vang lên, chấn động tới mức như thể tinh cầu nhỏ bé mỏng manh này sắp hủy diệt.
“Đủ rồi!”
Nguyệt Vô Cực quát lên một tiếng trầm thấp mà kiên nghị, đồng thời giữ chặt lấy cánh tay của Nguyệt Thần Xích Kiệt: “Thần Giới bây giờ là mặt đất dưới chân Vân Triệt! Tất cả Thần Đế đều đang nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, hiện tại ngươi ra ngoài thì khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết!”
“Bây giờ sống như thế này thì thà chết còn hơn!” Nguyệt Thần Xích Kiệt hất tay Nguyệt Vô Cực ra, hai mắt đỏ như máu: “Ba năm, đã ba năm rồi! Ngươi biết ba năm này ta đã sống như nào không!”
“Được mang trong mình truyền thừa của Nguyệt Thần đã từng là một việc vinh quang biết bao. Bây giờ thì sao? Ta chẳng khác nào một con chó trốn chui trốn nhủi dưới hạ giới… Không! Căn bản đến cả một con chó cũng chẳng bằng!”
Biểu cảm của Nguyệt Thần và Nguyệt Thần Sứ ở xung quanh đều vô cùng rối rắm.
“Đây là di lệnh của tiên đế!” Nguyệt Vô Cực nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi nên biết, năm đó tất cả mọi người đều đánh giá thấp Vân Triệt, đánh giá thấp sự đáng sợ của Bắc Vực! Nếu như không có sự sắp xếp của tiên đế, chúng ta sớm đã chôn thây trong tay Vân Triệt! Kết cục chẳng khác Trụ Thiên là bao!”
Hết chương 2167.