“Lại là di lệnh của tiên đế! Ta đã nghe đến phát ngán mấy từ này rồi!” Nguyệt Thần Xích Kiệt nghiến răng nói: “Nếu như năm đó không phải do nàng, sao chúng ta có thể rơi đến bước đường cùng như này chứ!”
“Xích Kiệt!” Nguyệt Thần Thanh Dao bước lên phía trước, tức giận nói: “Ta không cho phép ngươi bất kính với chủ nhân, càng không cho phép ngươi lăng mạ chủ nhân!”
“Lăng mạ?” Nguyệt Thần Xích Kiệt nhìn xung quanh một vòng, chỉ tay: “Ta có lăng mạ hay không, chẳng phải trong lòng các ngươi biết rõ nhất hay sao!?”
“Tiên đế và Vân Triệt từng là phu thê, mối quan hệ này không ai không biết. Năm đó, tuy nàng trở thành kẻ thù của hắn, thế nhưng mọi người đều biết đó chỉ là hành động khôn ngoan trong cảnh khốn cùng để bảo vệ lấy mình. Sau khi thống nhất bốn vực, Vân Triệt đã đặc xá cho rất nhiều vương giới, thế nhưng lại không có Nguyệt Thần Giới…”
“Vì sao? Bởi vì năm đó nàng không chỉ năm lần bảy lượt ra tay giết Vân Triệt, mà còn phá hủy tinh giới nơi hắn sinh ra! Chính quyết định vô cùng tàn nhẫn và ngu xuẩn của nàng đã khiến Vân Triệt xuống tay cực kỳ tàn độc, đẩy Nguyệt Thần Giới vào cảnh diệt vong, hại chúng ta bây giờ chỉ có thể…”
“Câm miệng!”
Keng!
Cùng với ánh sáng xanh lục chợt lóe lên, một lưỡi kiếm sắc bén màu xanh biếc xé rách không gian, kề sát lên yết hầu của Nguyệt Thần Xích Kiệt, mà khí tức của Nguyệt Thần Thanh Dao - Dao Nguyệt cũng hơi hỗn loạn: “Nếu ngươi còn dám bất kính với chủ nhân… Ta sẽ giết ngươi!”
“Xích Kiệt nói cũng không sai.” Một vị Nguyệt Thần khác thở dài rồi hỏi: “Dao Nguyệt, vì sao đến tận bây giờ mà ngươi vẫn còn bảo vệ nàng ta đến như vậy?”
“Đủ rồi, tất cả im miệng!” Nguyệt Vô Cực tức giận trừng mắt: “Xích Kiệt, ngươi muốn chết thì tùy ngươi… Nhưng một khi nơi này bị bại lộ, người chết không chỉ có một mình ngươi! Ngươi muốn cắt đứt truyền thừa chẳng dễ dàng gì mới giữ lại được của Nguyệt Thần hay sao!”
Giọng nói của hắn chậm lại: “Nhẫn nại thêm một thời gian nữa thôi. Tiên đế đã nói sẽ có người tới tiếp ứng chúng ta, giúp chúng ta yên ổn bước ra khỏi nơi này, đến lúc đó…”
“Đến lúc đó, chẳng phải chúng ta sẽ đối mặt với ánh mắt khinh thường cười cợt kẻ sa cơ thất thế của người đời hay sao!” Nguyệt Thần Xích Kiệt hét lên: “Trụ Thiên, Nam Minh, Long Thần… Ngay cả khi bị tiêu diệt, ít nhất trước đó bọn họ cũng đã trải qua một trận chiến khốc liệt!”
“Còn chúng ta, không đánh mà chạy! Nhục nhã biết bao, nực cười biết bao! Ngay cả ta cũng khinh thường chính bản thân mình!”
“Vậy thì sao? Tôn nghiêm, vinh quang hay nhục nhã của chúng ta quan trọng hơn cả truyền thừa của Nguyệt Thần ư?” Nguyệt Vô Cực nghiêm giọng phản bác lại: “Ta nhắc lại một lần nữa, chúng ta sống tạm bợ đến bây giờ không phải sống vì bản thân, mà là sống vì hy vọng lưu giữ truyền thừa của Nguyệt Thần! Chẳng lẽ ngươi thật sự hy vọng dòng dõi Nguyệt Thần sẽ giống như Trụ Thiên, giống như Nam Minh hay sao!
Nguyệt Vô Cực đã tiếp quản Nguyệt Hoàng Lưu Ly từ tay Hạ Khuynh Nguyệt, cho nên hiện tại hắn là Nguyệt Thần Đế. Thế nhưng, rõ ràng vẻ uy nghiêm thuộc về bậc Đế Vương của hắn lại không thể so sánh với Hạ Khuynh Nguyệt hay Nguyệt Vô Nhai, bởi vậy hắn hoàn toàn không thể chân chính kiểm soát đám Nguyệt Thần.
Sau khi đẩy Nguyệt Vô Cực ra, Nguyệt Thần Xích Kiệt vừa định nói gì đó thì toàn thân đột nhiên run lên, cả người và ánh mắt đều lập tức cứng đờ hệt như bị sét đánh.
Tất cả mọi người đều chợt cảm nhận được gì đó, đồng loạt kinh sợ ngẩng đầu lên.
Trên bầu trời cách nơi đây chưa đầy ba dặm, bọn họ nhìn thấy bóng dáng đáng sợ hệt như cơn ác mộng vĩnh hằng trong tiềm thức của họ.
“Vân… Vân… Vân Triệt!!”
Thần Lực Nguyệt Thần nhanh chóng ngưng tụ lại. Tám vị Nguyệt Thần mới nãy còn xung đột cũng lập tức đứng cùng một chỗ, chẳng qua toàn thân ai nấy đều lạnh như băng, không tài nào áp chế nỗi khiếp sợ trong lòng xuống được.
Nguyệt Vô Cực đứng đầu, mười ngón tay siết chặt như thể sắp gãy… Với sự căm hận Nguyệt Thần Giới của Vân Triệt, của sự xuất hiện của hắn chẳng khác nào khiến Nguyệt Vô Cực thấy rõ kết cục mà bản thân hắn sợ hãi nhất.
Ánh mắt Vân Triệt quét qua người họ một lượt. Hắn có thể cảm nhận rõ cơn khiếp đảm, vẻ tuyệt vọng đang dần tích tụ trong nỗi sợ hãi… và cả ý chí liều mạng đến chết của bọn họ.
“Nguyệt Vô Cực,” Vân Triệt mở miệng: “Nguyệt Hoàng Lưu Ly vẫn còn nguyên vẹn trong tay ngươi đúng không?”
Nguyệt Vô Cực nghiến răng, cứng rắn đối mặt với Vân Triệt: “Thế thì sao! Cho dù bây giờ ngươi một tay che trời… cũng đừng hòng cướp nó khỏi ta!”
“Bọn ta… thề sống chết cùng Nguyệt Hoàng Lưu Ly!”
“Nguyệt Hoàng Lưu Ly là vật thuộc về dòng dõi Nguyệt Thần các ngươi, ta sẽ không cướp đi, cũng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi.” Tuy rằng Vân Triệt nhìn xuống từ trên cao, thế nhưng giọng điệu của hắn lại đang cố gắng thu bớt mấy phần uy lăng.
“…?” Hiển nhiên Nguyệt Vô Cực và đám Nguyệt Thần phía sau hắn vô cùng sửng sốt.
“Hôm nay ta tới đây là vì muốn xin nhờ các ngươi một chuyện.” Vân Triệt tiếp tục nói. Chắc chắn hai chữ “xin nhờ” trong lời nói của hắn càng khiến cho đám Nguyệt Thần sững sờ kia phải kinh ngạc: “Nguyệt Thần Giới mà ta hủy diệt đã định trước là không thể khôi phục lại như ban đầu, ta chỉ có thể… dốc toàn lực xây dựng lại một Nguyệt Thần Giới hoàn toàn mới, mà chuyện này ta cần đến sự giúp đỡ của các ngươi.”
Hết chương 2168.