Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2078 - Chương 2170. Vực Thẳm Ác Mộng (1)

Chương 2170. Vực thẳm ác mộng (1)
Chương 2170. Vực thẳm ác mộng (1)

Trên bầu trời xa xôi, Vân Triệt lẳng lặng quan sát cả quá trình, trong lòng cũng bùi ngùi mãi.

 

Lúc mới bước chân vào Thần Giới, hắn cũng gia nhập sư môn của một tinh giới trung vị, cũng trở thành đệ tử thân truyền của một Giới Vương.

 

Sau khi Hạ Nguyên Bá quay trở về không gian của bản thân để dưỡng thương, Vân Triệt lặng yên không tiếng động bước vào, đứng trước mặt hắn.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Vân Triệt, Hạ Nguyên Bá sững sờ một lúc, sau đó mới đột ngột đứng dậy, dường như muốn vui vẻ tiến lên nghênh đón hắn hệt như trước đây. Thế nhưng khi vừa bước lên, hắn lại chôn chân ở nơi đó, nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo hơn nhiều: “À ờm… mới nãy ngươi cũng nhìn thấy hết rồi, he he he.”

 

Đáng lẽ hắn định gọi Vân Triệt là “tỷ phu” như trong tiềm thức, thế nhưng… sau khi biết “chân tướng” năm đó, hắn đã định sẵn không thể tiếp tục gọi Vân Triệt bằng xưng hô này nữa.

 

“Nguyên Bá,” Vân Triệt nhìn hắn, trong lòng ngổn ngang phức tạp: “Ta có tài nguyên đỉnh cấp nhất Thần Giới này, ngươi có thể tiến thẳng vào vương giới để tu luyện… bất cứ vương giới nào cũng được. Ngươi thật sự không cần những thứ này sao?”

 

“Vẫn là câu nói như trước đây, lần này ta muốn dựa vào chính mình.” Hạ Nguyên Bá cười hì hì: “Ta cũng không biết tính khí ương ngạnh của mình tới từ đâu nữa. Chẳng qua, ta cho rằng nếu như ta vẫn cứ mãi dựa dẫm vào tỷ phu như trước đây… Ờm, luôn luôn dựa dẫm vào ngươi, vậy thì có lẽ đến cả tư cách nhìn bóng lưng ngươi cũng chẳng có.”

 

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hạ Nguyên Bá, Vân Triệt bối rối dời tầm mắt.

 

Hạ Nguyên Bá không hề hay biết rằng bản thân hắn thật sự đã từng… sở hữu thiên phú vô song nhất thế giới này.

 

 

Chỉ cần Hạ Nguyên Bá nói rõ mối quan hệ giữa hắn với Vân Triệt, chắc chắn vị Giới Vương trung vị đã nhận hắn làm đệ tử thân truyền kia sẽ lập tức sợ hãi đến mức tè ra quần.

 

Thế nhưng hắn lại không muốn. Đây là một thế giới hoàn toàn mới, một khởi điểm hoàn toàn mới, cho nên hắn muốn in dấu từng bước trưởng thành của bản thân bằng chính đôi chân của mình.

 

“Được!” Đương nhiên Vân Triệt sẽ tôn trọng lựa chọn của hắn. Từ ánh mắt của Hạ Nguyên Bá, Vân Triệt nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy hừng hực đang ẩn chứa trong đó. Cùng với việc Bá Hoàng Thần Mạch của hắn dần thức tỉnh, khát vọng với sức mạnh và sự kiêu ngạo tương xứng cũng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

 

Hắn tin rằng không bao lâu nữa, chính tai hắn sẽ nghe thấy uy danh mà Hạ Nguyên Bá tự mình đắp nặn lên.

 

“Nguyên Bá, cho ngươi thứ này.”

 

Trong tay Vân Triệt là một miếng ngọc bội phản chiếu ánh sáng đỏ nhàn nhạt… Đó là miếng Càn Khôn Ngọc cuối cùng trong tay hắn.

 

“Đây là Càn Khôn Ngọc, ngươi hãy đeo nó bên người. Nếu như tương lai gặp phải nguy hiểm không thể tự giải quyết được, dù cho ngươi đang ở nơi đâu, nó cũng đều có thể truyền tống ngươi đến Đế Vân Thành trong tích tắc.”

 

Vân Triệt có tổng cộng ba miếng Càn Khôn Ngọc. Hắn đưa một miếng cho Vân Vô Tâm, một miếng cho Quân Tích Lệ, mà miếng cuối cùng này hắn lựa chọn đưa cho Hạ Nguyên Bá.

 

Một thần vật như vậy chẳng khác nào có thêm một tấm bùa hộ mệnh, cho nên không một ai có thể đưa ra lời từ chối. Thế nhưng, Hạ Nguyên Bá lại lập tức xua tay: “Không cần không cần, ta đã thấy được việc xuyên qua không gian của Thần Giới khó khăn tới nhường nào. Thứ đồ quý giá như vậy không nên lãng phí trên người ta, tốt nhất là ngươi hãy giữ lại cho Vô Tâm đi.”

 

“Vả lại,” Hạ Nguyên Bá nghiêm túc nói: “Nếu như một ngày nào đó ta thật sự chết ở Thần Giới, vậy thì đó cũng chỉ là do số phận an bài hoặc thực lực không đủ mạnh, ta sẽ đều chấp nhận tất cả.”

 

Lần này, Vân Triệt không hề làm theo ý hắn mà dùng huyền khí cưỡng ép đeo miếng Càn Khôn Ngọc lên eo hắn.

 

“Nguyên Bá, ta biết mỗi bước trên con đường phía trước của ngươi đều sẽ rất chông gai và nguy hiểm, nhưng ta không hy vọng ngươi sẽ liều mạng đến cùng. Nếu như tương lai ngươi thật sự xảy ra chuyện gì đó… vậy thì ta sẽ cả đời khó mà yên lòng.”

 

“…” Hạ Nguyên Bá há to miệng, nhưng cũng không từ chối miếng Càn Khôn Ngọc nữa.

 

Vân Triệt mỉm cười: “Ngươi cứ gọi ta là tỷ phu như trước đây đi.”

 

“Hả?” Phản ứng của Hạ Nguyên Bá với câu nói này còn lớn hơn cả trước đó, biểu cảm cũng lộ rõ vẻ kích động: “Thật… Thật sự có thể sao? Tỷ phu… Ờm, tỷ phu, có phải ngươi… đã không còn hận tỷ tỷ của ra nữa đúng không?”

 

“Hận?” Vân Triệt di chuyển tầm mắt, cười nhạt một tiếng: “Ta nào có tư cách hận nàng, vĩnh viễn cũng không có.”

 

“??” Hạ Nguyên Bá hoàn toàn không hiểu gì cả.

 

Trong khoảng thời gian đến Thần Giới, hắn đã hiểu rõ “tất cả mọi chuyện” về tỷ tỷ mình. Suy cho cùng, không một ai trong Thần Giới là không biết đến cái tên Hạ Khuynh Nguyệt… Hắn biết được tỷ tỷ mình là Nguyệt Thần Đế, biết được năm đó nàng năm lần bảy lượt xuống tay giết Vân Triệt, biết được nàng không tiếc đích thân hủy diệt Lam Cực Tinh…

 

Hắn còn biết Vân Triệt… là người tự tay kết liễu nàng.

 

Lần gặp mặt này, hắn không hề gọi Vân Triệt là tỷ phu. Không phải là hắn không muốn, không phải là hắn oán hận, mà là hắn cảm thấy… bản thân mình đã không còn tư cách đó nữa rồi.

 
Hết chương 2170.
Bình Luận (0)
Comment