Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2080 - Chương 2172. Vực Thẳm Ác Mộng (3)

Chương 2172. Vực thẳm ác mộng (3)
Chương 2172. Vực thẳm ác mộng (3)

Mà một năm này với chư vị Nguyệt Thần và Nguyệt Thần Sứ mà nói, quả thật là một giấc mơ mà không ai không muốn tỉnh lại.

 

Sau biết bao năm lẩn trốn, thứ mà bọn họ được nhận lại không phải là sự truy sát giáng tội của Vân Đế, mà là lời mời trở lại… Tiên đế được truy phong làm Thần Hậu, Nguyệt Thần Giới được xây dựng lại, hơn nữa còn thật sự được xây dựng lại bằng tất cả lực lượng như hắn đã tuyên bố trước đó.

 

Hơn nữa, tinh giới thích hợp, tốc độ xây dựng, nguồn nhân lực và lượng tài nguyên mà Vân Triệt đích thân chọn lựa vượt xa sức tưởng tượng của tất cả Nguyệt Thần.

 

Trong vòng một năm ngắn ngủi, tuy rằng Thần Nguyệt Thành mới được xây dựng vẫn chưa thể tái hiện lại ánh trăng sáng chói như năm xưa, thế nhưng nó cũng đã thể hiện ra một dáng vẻ vô cùng rõ ràng.

 

Mà đồng thời trong suốt một năm này, dường như Vân Triệt dùng hầu hết thời gian để ở lại trong Nguyệt Thần Giới vừa mới được sinh ra, dùng chính đôi mắt của bản thân để lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ hệt như trong ký ức đang dần hiện lên của nó.

 



 

Vực thẳm hư vô, Thái Sơ Thần Cảnh.

 

Keng!

 

Không gian sụp đổ, thế nhưng những gì vang lên lại chỉ là một thứ âm thanh nhỏ bé nhất thời.

 

Quân Tích Lệ chậm rãi khom người xuống, Vô Danh Kiếm phía sau lưng vẫn chưa rời vỏ, thế nhưng không gian trăm dặm xung quanh nàng như thể đã tràn ngập thứ kiếm quang không tên.

 

Những năm ở trong Thái Sơ Thần Cảnh, huyền lực của nàng gần như không hề tiến cảnh, thế nhưng cực hạn khống chế kiếm khí của nàng lại bước vào một cảnh giới huyền diệu hoàn toàn khác.

 

Sau khi nhìn thấy nhát kiếm xé rách không gian mà không để lại dấu vết nào của nàng, trên gương mặt của Quân Vô Danh lập tức hiện lên nụ cười hài lòng.

 

Vẻ mặt hắn hồng hào, đôi mắt sáng ngời, dường như đã trẻ hơn rất nhiều so với năm ngoài.

 

Quân Tích Lệ đáp xuống, bước đến trước mặt Quân Vô Danh: “Sư tôn, cuối cùng ta… cũng chân chính chạm đến cảnh giới mà ngươi nói rồi.”

 

“Ha ha,” Quân Vô Danh mỉm cười: “Ngươi chỉ mất hơn ba ngàn năm để chạm được đến cảnh giới kia, đúng là vượt xa vi sư năm đó không biết bao nhiêu lần. Lệ Nhi, kiếp này nhận ngươi làm truyền nhân là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của vi sư.”

 

“Không, có thể gặp được sư tôn mới là điều may mắn nhất đời này của đệ tử.” Quân Tích Lệ cúi đầu hành lễ.

 

“Sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, vi sư đã không còn gì phải hối hận, chỉ biết tạ ơn trời xanh.” Hắn rũ mắt, nụ cười không hề tắt: “Sư đồ chúng ta cũng đến lúc phải từ biệt rồi.”

 

“…!!” Quân Tích Lệ đột ngột ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng: “Sư… tôn?”

 

Quân Vô Danh nâng cánh tay lên, làn da không còn nhăn nheo già nua nữa mà được bao phủ bằng một lớp ánh sáng lấp lánh như pha lê.

 

Lúc này đây, kiếm ý từ ý chí của hắn tuôn ra như thể thực chất, dường như biết được bản thân sắp hoàn toàn tan biết khỏi trời đất này.

 

“Đừng buồn.” Quân Vô Danh mỉm cười, nói: “Vi sư sẽ ra đi mà không còn chút tiếc nuối nào. Mấy năm nay, ngươi vẫn luôn ở lại nơi đây bầu bạn với lão già là ta, sau khi ta đi, ngươi cũng phải đi tìm kiếm cuộc sống mà mình mong muốn… Ta hy vọng rằng ngươi sẽ kiên cường, kiên trì hệt như việc ngươi chấp nhất với kiếm đạo, đừng để bản thân mình phải hối hận.”

 

Quân Vô Tích quỳ sụp xuống đất, khóc nức nở tới mức nói không thành lời: “Đệ tử… cẩn tuân… lời dạy bảo của sư tôn…”

 

Một cơn gió đột ngột thổi tới kéo theo xao động đáng ra không nên xuất hiện ở nơi đây.

 

Quân Tích Lệ đang đau buồn tột độ không hề nhận ra điều này.

 

Thế nhưng cơn gió dị thường này không hề biến mất sau khi thổi qua, mà lại ngày càng cuồn cuộn khuấy động mạnh mẽ, sau đó bắt đầu khiến không gian run rẩy.

 

Quân Tích Lệ kinh ngạc ngước mắt lên, trong đôi mắt chứa đầy lôi quang và kiếm quang phản chiếu rõ từng đường vết nứt không gian.

 

“!?” Lúc này đây, biểu cảm bình tĩnh của Quân Vô Danh cũng xuất hiện thay đổi.

 

Ầm ầm!

 

Ầm ầm ầm!!

 

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm…

 

Chấn động không gian chỉ kéo dài trong tích tắc, sau đó một vụ nổ kinh hoàng đột ngột xuất hiện!

 

Đây là thế giới thuộc về Thái Sơ Thần Cảnh, là không gian gần với vực thẳm hư vô!

 

Tầm nhìn trước mắt méo mó trong cơn chấn động, vết nứt không gian điên cuồng sụp đổ và lan tràn… Dị tượng đáng sợ đột nhiên ập tới này như thể một trận thảm họa không gian chỉ xuất hiện trong trận chiến giữa các Thần Đế.

 

Cũng chính vào lúc này, Quân Tích Lệ mới bàng hoàng nhận ra sự thay đổi đột ngột đó phát sinh từ phương hướng của vực thẳm hư vô.

 

“Mau lùi lại!!” Quân Vô Danh hét lên.

 

Quân Tích Lệ như bừng tỉnh lại, dùng huyền khí cuốn lấy Quân Vô Danh bay về phía xa với tốc độ cực kỳ nhanh… Nhưng ở phía sau, không gian sụp đổ cũng ngày càng dữ dội, trông hệt như một cơn sóng cuộn trào đang không ngừng cắn nuốt ngàn vạn sinh linh, theo sát bước chân của bọn họ.

 

Sau khi bọn họ chạy xa được ngàn dặm, phía sau lại đột ngột xuất hiện thêm một vụ nổ, không gian chằng chịt vết nứt cũng hoàn toàn tan vỡ, tất cả mọi thứ trong đó đều bị nghiền nát thành vô số mảnh nhỏ với muôn hình vạn trạng.

 

Mà dường như thảm họa không gian đột ngột phát sinh này cũng đã kết thúc, âm thanh không gian nổ tung và đảo lộn cũng nhanh chóng chậm lại.

 
Hết chương 2172.
Bình Luận (0)
Comment