Quân Tích Lệ còn chưa hoàn hồn lập tức thả chậm tốc độ, sau đó quay đầu lại… Trong tầm mắt nàng hiện lên từng đường huyền quang vô cùng kỳ lạ lao thẳng lên cao, xuyên qua bầu trời xám xịt của Thái Sơ Thần Cảnh.
Mà rõ ràng phần dưới của từng đường huyền quang này lại đang nối liền với… vực thẳm hư vô có thể cắn nuốt hủy diệt tất cả mọi thứ thành hư vô!
“Đó là… thứ gì?” Quân Tích Lệ lẩm bẩm như thể thất hồn lạc phách.
Quân Vô Danh chậm rãi xoay người lại… nhưng tầm mắt của hắn không hề đặt trên những đường huyền quang kia, mà là khu vực xung quanh vực thẳm hư vô với không gian vẫn còn đang xao động và làn khói bụi mù mịt dày đặc chưa tan biến.
Bụi bặm dần lắng xuống, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, hết bóng người này đến bóng người khác lần lượt đứng dậy.
“Nơi đây…” Giọng nói khàn khàn mang theo chút đau khổ và lo lắng của một nam tử truyền tới: “Nơi đây… là…?”
“Ha… Ha ha…” Một nam tử khác bật cười: “Không ngờ ta vẫn còn sống… Đáng tiếc, cuối cùng chúng ta vẫn chôn chân trong cát bụi vực thẳm khiến người ta chán ghét kia… Hả?”
Giọng nói ấy bỗng dưng khựng lại, tất cả những bóng người kia đều đóng băng tại chỗ như thể thời gian đột ngột ngừng trôi… Tiếp theo đó, thân thể bọn họ bắt đầu run rẩy, từng tiếng gào thét như xé rách linh hồn vang lên:
“Không… Không phải là cát bụi vực thẳm…”
“Đây không phải là cát bụi vực thẳm… Đây không phải là cát bụi vực thẳm!!”
Tiếng hét đột ngột vang lên khiến hai mắt Quân Tích Lệ tối sầm lại, đôi tai như mất đi khả năng nghe, lục phủ ngũ tạng chấn động dữ dội, cuộn trào như thể sắp nôn ra máu.
Ầm ầm!
Bóng dáng phía trước phất tay, bụi bặm tản ra, bảy người bỗng xuất hiện.
Với nàng mà nói, bảy người này đều cực kỳ xa lạ, trên thân thể ai nấy đều có những vết thương ở mức độ khác nhau, thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại không hề lộ chút đau đớn nào, chỉ có vẻ kích động và hưng phấn tột độ.
Mà khí tức tỏa ra từ người bọn họ…
Khi sinh mệnh sắp kết thúc, tất cả suy nghĩ đều trống rỗng… Thế nhưng phút này, đôi đồng tử của Quân Vô Danh kịch liệt co rút lại, như thế đang nhận lấy cú sốc lớn nhất trong năm vạn năm cuộc đời.
“Thành công rồi… Chúng ta thành công rồi, nơi này không hề có cát bụi vực thẳm… Không có hề cát bụi vực thẳm! Ha ha… Ha ha ha ha… Ha ha ha ha ha ha ha…”
Tiếng cười cuồng dại kia chấn động đến mức khiến cơ thể Quân Tích Lệ lắc lư, lung lay như sắp ngã.
“Đi… Đi mau!”
Quân Vô Danh run rẩy thì thào, nhưng Quân Tích Lệ đang thất hồn lạc phách lại không hề phản ứng lại.
Không chỉ có linh hồn nàng đang run rẩy, mà cả thế giới xung quanh nàng đều đang run rẩy.
Khí tức bất ổn dần bao trùm lấy Thái Sơ Thần Cảnh.
“Kỵ sĩ đại nhân, thông đạo vẫn chưa đóng lại, chúng ta phải lập tức truyền suy nghĩ của mình về! Để các vị Thần Quan đại nhân biết được chúng ta đã thành công!”
Người được gọi là “kỵ sĩ đại nhân” này là một nam tử mặc khôi giáp màu xám tro, vóc dáng cao lớn, đôi mắt sâu hun hút bắn ra từng tia hàn quang đáng sợ.
So với những người thương tích đầy mình kia, gần như cơ thể hắn không hề có chút vết máu nào.
“Hừ, còn cần ngươi nhắc nhở sao.” Hắn chậm rãi đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, thần thái và ngữ điệu không hề có chút kích động nào, chỉ có vẻ nghiêm túc đến đáng sợ: “ Ý chí đã được truyền về, ‘thông đạo’ này cũng nên…”
Ầm ầm…
Hắn còn chưa dứt lời, cột ánh sáng trắng xuyên thẳng trời xanh từ vực thẳm bỗng chốc ầm ầm sụp đổ.
Lúc này đây, vực thẳm hư vô trở lại vẻ tĩnh lặng và mênh mông vô tận như dáng vẻ vốn có trước kia của nó.
Thông đạo biến mất, thế nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến sự kích động đã vượt qua tất cả trong lòng bọn họ.
“Chiêu Quang, Chiêu Minh, vết thương của các ngươi sao rồi?” Nam tử mặc khôi giáp màu bạc lạnh lùng hỏi. Hai người được hắn gọi tên lập tức di chuyển tới phía sau lưng hắn, đồng thanh đáp lại: “So với việc công phá vực thẳm, chút vết thương nhỏ nhoi này chẳng tính là gì.”
“Chắc hẳn nơi này là Thái Sơ Thần Cảnh trong ghi chép.” Nam tử mặc khôi giáp màu bạc chầm chậm giơ tay lên, dường như muốn ôm lấy thế giới hoàn toàn mới này: “Không có cát bụi vực thẳm… Một thế giới hoàn toàn không có cát bụi vực thẳm, cuối cùng chúng ta cũng đợi được ngày này. Ngày hôm nay, một thời đại mới sẽ mở ra, mà mỗi người trong chúng ta đều sẽ là người tiên phong của thời đại mới này.”
“Thời đại của tương lại sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, nhớ mãi tên tuổi của chúng ta.”
“Mà thế giới này cũng yếu ớt hệt như lời nói của những ‘kẻ ngoại lai’ kia.”
Hắn giơ năm ngón tay lên, quẹt nhẹ một đường, thế nhưng động tác vô cùng đơn giản ấy lại xé toạc không gian hệt như một tờ giấy mỏng: “Không gian yếu ớt, pháp tắc yếu cơn, còn có… sinh linh yếu ớt.”
Hắn đột ngột chuyển mắt, tầm nhìn lập tức hướng về phía Quân Vô Danh và Quân Tích Lệ.
Cũng chính vào lúc này, Quân Tích Lệ vẫn đang kinh hồn bạt vía đột nhiên rên rỉ một tiếng, một luồng uy lăng nặng nề không gì sánh được… nặng đến mức vượt qua tất cả mọi thứ, thậm chí còn vượt qua nhận biết về áp lực của nàng, khiến nàng lập tức quỳ xuống đất, gương mặt lộ rõ vẻ vô cùng đau đớn.
Hết chương 2173.