Tu vi của nàng là Thần Chủ trung kỳ, hơn nữa còn có kỹ năng kiếm đạo cực kỳ thâm sâu, cho dù là Vân Triệt trong trạng thái dùng toàn lực thì cũng không thể dùng khí tràng áp chế nàng đến mức độ này.
Thế nhưng giờ đây, nàng cảm thấy cả thế giới như thể đang đè bẹp lên người nàng, mà cảm giác vô cùng hèn mọn không ngừng bủa vây lấy nàng cũng khiến nàng cảm thấy mình chỉ như một con kiến đối mặt với núi cao không nhìn thấu trời… không thể sinh ra một chút sức mạnh, hay thậm chí là một chút ý chí phản kháng nào.
Nàng là Thần Chủ trung kỳ, cũng là truyền nhân của Kiếm Quân, cho nên không một ai dám tin hay dám tưởng tượng được rằng trên đời này sẽ xuất hiện một sức mạnh có thể khiến nàng tự ti đến thế.
Quân Vô Danh vẫn ngạo nghễ đứng ở nơi đó, thế nhưng bên tai hắn lại không ngừng vang lên tiếng xương cốt toàn thân gãy vụn, tiếng linh hồn run rẩy sợ hãi.
“Thần Chủ cảnh?” Người tên “Chiêu Quang” kia nheo mắt ngờ vực: “Kẻ ngoại lai kia đã nói, người có thể đặt chân vào nơi sâu nhất trong Thái Sơ Thần Cảnh là người đứng ở vị diện cao nhất của thế giới này, xem ra quả nhiên là như vậy.”
Quân Tích Lệ không tài nào hiểu được lời nói của bọn họ. Cơ thể nàng đang kịch liệt run rẩy, ý chí không chịu khuất phục đang liên tục liều mạng thúc giục huyền khí và kiếm ý… Thế nhưng cùng với đó là nỗi sợ hãi thấu tận xương tủy.
Bọn họ…
Là… ai…
Sức mạnh… này…
Grào…
Một tiếng rồng ngâm chấn động linh hồn đột ngột truyền tới. Tiếp theo đó, trời xanh bỗng chốc tối sầm lại, một bóng dáng xám đen khổng lồ bay từ xa đến, đôi cánh che rợp đất trời, giương mắt nhìn về phía bảy bóng người đứng trước vực thẳm hư vô.
“Kẻ nào dám gây họa trong Thái Sơ Thần Cảnh!”
Khoảnh khắc vụ nổ bộc phát và không gian ầm ầm sụp đổ, khí tức dị thường không gì sánh được đã hoàn toàn kinh động đến vị vua của Thái Sơ Thần Cảnh – Thái Sơ Long Đế, khiến nó phải đích thân xuất hiện ở nơi đây.
Bóng rồng khổng lồ và long uy ngợp trời không hề khiến bảy người kia tỏ ra kinh sợ chút nào.
Nam tử mặc khôi giáp màu bạc từ từ vươn cánh tay lên, bình thản nhưng vô cùng tự hào lên tiếng: “Ta là Mạch Bi Trần, là kỵ sị vực thẳm phò tá Uyên Hoàng và Thần Quan, đồng thời cũng là người tiên phong công phá vực thẳm.”
“Các ngươi rất may mắn khi là kẻ đầu tiên được lắng nghe âm thanh hiệu triệu từ vực thẳm! Từ hôm nay trở đi, thế giới này sẽ do vực thẳm cai quản. Là sinh linh của thế giới này, các ngươi chỉ có hai lựa chọn…”
“Thần phục vực thẳm, hoặc là… chết!”
Mạch Bi Trần, một cái tên hoàn toàn xa lạ.
Ghi chép trăm vạn năm qua trong Thái Sơ Thần Cảnh hay ngoài Thái Sơ Thần Cảnh đều chưa từng xuất hiện một cường giả tối cao nào mang họ “Mạch”.
“Vực… thẳm…” Thái Sơ Long Đế phát ra tiếng ngâm dài.
Nó đã sống quá lâu để đủ nhạy bén phát hiện ra khí tức cực kỳ nguy hiểm và xa lạ từ bảy người này.
Tuy rằng bọn họ không hề giải phóng sức mạnh, thế nhưng không gian lại không ngừng chấn động, hệt như cả thế giới này đều đang sợ hãi và lo lắng điều gì đó. Khí tức của Thái Sơ Thần Cảnh vốn dĩ vô cùng tĩnh lặng và cổ xưa, song lúc này đây lại xao động dị thường khó tả.
Thần thức mạnh mẽ của Long Đế lần lượt tiếp cận bảy người kia…
Bốn người ở phía sau như thể vừa trải qua một trận thảm họa, trên người chằng chịt thương tích, thế nhưng ngay cả như vậy, huyền khí tỏa ra từ cơ thể bọn họ vẫn mạnh mẽ đến mức khiến cả thế giới này phải kinh hãi… Bất cứ ai trong số đó cũng đều là Thần Chủ cảnh đỉnh phong.
Ngay cả khi trong trạng thái bị thương nặng, uy áp mà bọn họ đem lại cũng không kém gì Long Bạch năm đó!
Sức mạnh của Long Bạch nằm ở việc hắn được thừa hưởng một phần nhỏ huyết mạch của Long Thần! Đó cũng là điều kiện giúp hắn vượt qua tất cả các chủng tộc khác.
Mà bốn người này… lại đều là Nhân tộc!
Trên thế giới này chỉ tồn tại duy nhất một người như vậy là Vân Triệt, mà hắn cũng là Vân Đế chí cao vô thượng… Thế nhưng lúc này đây lại đồng loạt xuất hiện tới bốn người!
Mà với hai người phía trước, khi tới gần, long hồn của nó như thể chạm phải một kết giới bất khả xâm phạm… không thể thăm dò.
Còn với người đứng đầu tiên… nam tử mặc áo giáp bạc tự xưng là “Mạch Bi Trần” kia, khoảnh khắc chạm đến, dường như long hồn của nó nhanh chóng thu nhỏ lại, trở thành một con ấu trùng nhỏ bé vô tri đang tiếp cận một con trăn khổng lồ có thể nuốt chửng cả bầu trời.
Chỉ vài tích tắc ngắn ngủi thôi cũng khiến nó kinh hãi đến mức như thể long hồn bị xé toạc.
“Ngươi là nhà lữ hành tới từ bên ngoài sao?” Thái Sơ Long Đế nheo đôi mắt rồng nhìn về phía vực thẳm hư vô, đưa ra phán đoán của mình, nói ra một lời duy nhất: “Đây không phải là thế giới các ngươi nên đến, quay về đi, thế giới này sẽ ghi nhớ sự yên bình mà các ngươi đã để lại.”
“Ha ha ha, ha ha ha ha.” Mạch Bi Trần bật cười. Đó không phải là tiếng cười cuồng dại chói tai, mà là tiếng cười len lỏi khắp mọi ngóc ngách của Thái Sơ Thần Cảnh, kinh động đến biết bao sinh linh còn đang đắm chìm trong yên bình: “Nhà lữ hành tới từ bên ngoài? Không, bọn ta chỉ đang trở về nơi bọn ta đáng lẽ phải trở về mà thôi.”
Hết chương 2174.