Không gian bị khóa chặt bỗng nhiên hỗn loạn, Quân Tích Lệ loạng chạng nặng nề ngã xuống đất… mà đường kiếm quang xẹt qua không gian kia lại vừa khéo đánh trúng Càn Khôn Ngọc trên hông nàng.
Càn Khôn Ngọc vỡ nát, phát ra một tia thần quang đỏ rực.
“Hửm!?” Mạch Bị Trần tỏ vẻ kinh ngạc, dường như không dám tin rằng trên thế giới này lại có kẻ có thể cưỡng chế phá bỏ sức mạnh áp chế của hắn.
Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng lật bàn tay lại, lỗ hổng của khí tràng lập tức biến mất, tiếp tục áp chế xuống một lần nữa.
A!
Quân Tích Lệ rên rỉ một tiếng, cơ thể lại như bị vạn núi nghiền ép.
Nàng nghiến răng, cố gắng quay đầu lại… Trong đôi mắt nàng hiện lên nỗi sợ hãi và vẻ đau thương vô biên vô tận.
Quân Vô Danh vẫn ngạo nghễ đứng ở nơi đó, mặc cho khí tràng tăng lên gấp bội cũng không thể khiến hắn quỳ gối.
Mái tóc bạc phơ của hắn chậm rãi tung bay, từng lớp bạch quang mờ ảo bao trùm lấy cơ thể… mà mỗi một tia bạch quang đều ẩn chứa ngàn vạn kiếm khí.
Đôi đồng tử già nua của hắn cũng phản chiến bóng kiếm bay lượn vô cùng vô tận.
Kiếm… Giải…
Hai từ vừa huyễn hoặc vừa tuyệt vọng ấy hiện lên trong trái tim và đôi mắt của Quân Tích Lệ… mà hình ảnh trong khoảnh khắc này cũng sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong sinh mệnh của nàng.
“Thế gian cứ thăng trầm, tai ương lại ập đến.”
Bên tai nàng vang lên giọng nói dịu dàng như dòng nước ấm của Quân Vô Danh: “Lệ Nhi, dù cho con đường phía trước có ra sao, ngươi cũng phải sống cho thật tốt!”
Kít…
Bóng hình của Quân Vô Danh dần mờ đi. Da tóc, máu thịt, xương cốt, ý chí và linh hồn của hắn hóa thành vạn đường kiếm quang, chém khí tráng của Mạch Bi Trần thành ngàn vạn vết rách. Cơ thể của Mạch Bi Trần mạnh mẽ ngả về phía sau, sắc mặt lần đầu tiên khẽ thay đổi.
Mà thần quang đỏ thẫm trên người Quân Tích Lệ cũng nhanh chóng bao phủ lấy nàng. Nàng hé môi, thế nhưng chưa kịp phát ra âm thanh nào thì đã biến mất khỏi nơi đó.
“Hừm?”
Mạch Bi Trần khẽ đảo mắt, bóng người lập tức xuyên thủng không gian, gần như ngay lập tức dịch chuyển tới vị trí trước đó của Quân Tích Lệ, thế nhưng sau đó lông mày hắn lại nhíu chặt lại.
Chỉ trong tích tắc ấy, hắn gần như không thể tìm được bất kỳ dấu vết không gian nào sau lần truyền tống vừa nãy được hoàn thành.
Xung quanh hắn, từng đường kiếm quang đan xen với nhau tạo thành một kiếm trận mênh mông mà ảo diệu, từ từ tản mát khắp trời đất trong vũ điệu bay lượn.
Đây chỉ là cảnh tượng tráng lệ khi một vị Kiếm Quân giải phóng chính thân xác của mình, cũng là cảnh tượng không thể xuất hiện trước mắt của bất kỳ người nào trên thế giới này.
“Kỵ sĩ đại nhân, sao rồi?”
Hai người tên “Chiêu Quang” và “Chiêu Minh” nhanh chóng bước tới. Bọn họ cảm nhận được sự thay đổi trên gương mặt Mạch Bi Trần, vì vậy mới nhỏ giọng thử hỏi.
Mạch Bi Trần phất tay, lạnh lùng nói: “Không ngờ lão già kia lại dùng kiếm khí để xuyên thủng khí tràng của ta, mà nữ tử kia đã được đưa đi bằng một sức mạnh không gian kỳ lạ nào đó, ngay cả ta cũng không thể tìm thấy vết tích truyền tống.”
“Hừ! Xem ra sinh linh trên thế giới này cũng không vô dụng đến thế.”
“Ha ha,” Nam Chiêu Minh bật cười: “Đáng lẽ bọn chúng có thể trở thành người dẫn đường cho vực thẳm tiếp quản thế giới này, thế nhưng bọn chúng lại không tiếc dùng tính mạng của mình để từ chối vinh dự tối cao này, thật ngu xuẩn.”
Mạch Bi Trần xoay người lại, ánh mắt quét qua sáu người kia: “Đi tìm lối ra của thế giới này, bên ngoài lối ra là một nơi khác mang tên Thần Giới…”
“Mà nơi đó mới thật sự là quê hương của chúng ta! Cũng chính là thế giới mới thuộc về chúng ta trong tương lai.”
“Là tùy tùng của kỵ sĩ và chuẩn kỵ sĩ, chắc hẳn các ngươi đã biết trách nhiệm cao cả và vinh dự lớn lao đang đè lên vai các ngươi lúc này là gì.”
Hắn giang hai tay ra, đôi mắt lóe sáng như rực lửa, trầm giọng hét lên: “Dọn sạch tất cả chướng ngại, khống chế tất cả thế giới. Sau đó, hãy khiến thế giới này dùng tư thế thần phục để cung nghênh Uyên Hoàng giáng lâm!”
…
Bên trên Đế Vân Thành.
Tại tầng hầm của cung điện, trong không gian được bọc kín, Thái Chi lụi xơ trên mặt đất, liên tục thở hổn hển.
Sau ba canh giờ liên tiếp dùng toàn lực chiến đấu, nàng đã hoàn toàn kiệt sức, mà Vân Triệt vẫn bình thản mặt không đỏ không thở gấp ở phía đối diện nàng lại nhanh chóng bước qua, ngồi xuống trước mặt nàng, cười ha ha nói: “Không hổ danh là Thái Chi của ta, kiếm uy càng ngày càng mạnh, ta cảm thấy xương cốt toàn thân ta sắp gãy vụn rồi.”
Thái Chi lườm hắn một cái, khịt mũi nói: “Xương cốt của ngươi còn cứng hơn cả mặt của ngươi, ta làm sao có thể đánh gãy được.”
Vân Triệt làm như không có chuyện gì sờ lên gương mặt mình, sau đó đột nhiên nói: “Thái Chi, trên đời này đã không còn tồn tại kẻ nào cần ngươi đích thân ra tay đối phó nữa, tại sao mấy năm nay ngươi vẫn cứ khắc khổ tu luyện mãi thế.”
Thái Chi sững sờ, nói: “Có lẽ là do ta muốn đạt tới trình độ năm đó của ca ca.”
Vân Triệt trầm ngâm một phen, nói: “Ta cảm thấy ngươi của bây giờ đã vượt qua ca ca ngươi rồi.”
“Vẫn chưa đủ!” Thái Chi nheo mắt lại, giọng điệu chua chát: “Ít nhất một ngày nào đó, ta phải dựa vào sức mạnh của bản thân để đánh cho nữ nhân độc ác Thiên Diệp kia một trận mới được… Hừ!”
Hết chương 2176.