Vân Triệt lắc đầu mỉm cười: “Ta biết rồi…”
Tội nghiệt năm đó mà Thiên Diệp Ảnh Nhi gây ra… giờ đây lại trở thành vấn đề khiến hắn đau đầu nhất.
Sau khi trải qua trận chiến Tây Thần Vực, Thái Chi đã không có sát ý mãnh liệt với Thiên Diệp Ảnh Nhi như trước nữa, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là mối hận trong lòng nàng đã biến mất.
Mỗi lần Thái Chi và Thiên Diệp Ảnh Nhi chạm mặt, ánh mắt và khí tức giao nhau giữa hai nàng khiến hắn tê dại hết cả da đầu.
“Tiếp tục!”
Lúc đứng lên, Thiên Lang Ma Kiếm lại xuất hiện trong đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của Thái Chi. Nàng nhìn về phía trước, vô cùng nghiêm túc nói: “Uy lực của Thiên Thương Vô Tâm Kiếm cực kỳ lớn, thế nhưng bắt buộc phải dùng hận ý để làm mồi dẫn… Ta nhất định phải tìm được phương pháp biến đổi thì mới không phụ lòng cái tên Tinh Thần và sức mạnh Thiên Lang mà ca ca đã để lại.”
“Tốt!” Vân Triệt cũng đứng dậy, vươn cánh tay ra.
Thế nhưng Kiếp Thiên Ma Đế Kiếm còn chưa xuất hiện, cơ thể của Thái Chi lại đột nhiên run rẩy, sau đó thần quang ngưng tụ trong đôi mắt nàng chợt biến mất, ngay cả huyền khí trên cơ thể cũng bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
“Sao vậy?” Vân Triệt nhíu mày, vội vàng hỏi.
Thái Chi mấp máy môi, thì thào với vẻ không thể tin nổi: “Thái Sơ Long Đế… chết rồi.”
“…!?” Vân Triệt tỏ vẻ kinh ngạc.
…
Diêm Nhất, Diêm Nhị và Diêm Tam ngồi song song trước thềm đại điện Vân Đế, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước.
“Hầy,” Diêm Tam thở dài: “Lâu lắm rồi không giết người, xương cốt ta lại bắt đầu ngứa ngáy rồi, không biết những ngày tháng nhàm chán này đến bao giờ mới kết thúc đây.”
“Lão quỷ khốn khiếp nhà ngươi lại nói linh tinh rồi.” Diêm Nhị âm u nói: “Chẳng lẽ ngươi lại muốn chủ nhân ném ngươi vào Vĩnh Ám Cốt Hải nữa hả?”
Diêm Tam nhanh chóng rụt cổ lại.
Một bóng người vang theo đế uy nhanh chóng tiến đến gần, mà đó chẳng phải là ai khác, chính là Hiên Viên Đế của Nam Vực đích thân tới. Khoảnh khắc ngước mắt đối mặt với ba vị Diêm Tổ, khí thế của vị Thần Đế Nam Vực này lập tức yếu đi phân nửa, thậm chí còn vội vã cúi đầu hành lễ: “Ba vị Diêm Tổ tiền bối, Hiên Viên có việc cần cầu kiến Vân Đế, mong…”
Không đợi hắn nói xong, Diên Tam đã khàn khàn nói: “Chủ nhân đang bế quan tu luyện, hai tháng này không gặp ai, lui xuống đi.”
“Thế nhưng…”
“Cút!”
“À… dạ dạ dạ.” Rõ ràng ma uy khủng bố tỏa ra từ ba vị Diêm Tổ đã khiến một kẻ đường đường là Hiên Viên Đế phải sợ mất mật, không dám nói thêm một chữ nào, chỉ đành vội vàng lui ra ngoài, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Một canh giờ sau, Thương Thích Thiên bay đến, đặt chân lên Đế Vân Thành.
Thương Thích Thiên của bây giờ đã không còn giống với Thương Thích Thiên của năm đó nữa. Cái danh tổng thống lĩnh Duy Tự Giả ngấm ngầm giúp hắn có địa vị cao hơn chư vị Thần Đế của Thần Giới một bậc. Lúc đối mặt với ba vị Diêm Tổ, phong thái của hắn vẫn vô cùng điềm tĩnh, không hề sợ hãi như Hiên Viên Đế.
“Ba vị Diêm Tổ tiền bối, Thích Thiên có việc quan trọng cần Vân Đế định đoạt, không biết Vân Đế có ở trong đại điện không?”
“Chủ nhân đang bế quan tu luyện, hai tháng này không gặp ai, lui xuống đi.” Diêm Tam thậm chí còn không thèm mở mắt, chỉ lười biếng lặp lại.
“Vậy thì Thích Thiên không làm phiền nữa, cáo từ.”
Thương Thích Thiên không nói thêm lời nào, lập tức xoay người rời đi.
“Xì!” Diêm Tam nghiến răng nghiến lợi nói: “Bảo cút là cút luôn, sao hắn không chịu phản kháng để cho chúng ta đánh một trận nhỉ.”
Diêm Tam vừa nói xong, không gian phía trước đột nhiên lóe lên một chùm sáng màu đỏ thẫm, sau đó một bóng người nhanh chóng rơi xuống, ngã trên nền đất.
Quân Tích Lệ.
Nàng quỳ sụp trên mặt đất, mất hồn khoảng vài giây, sau đó như đột nhiên tỉnh lại từ cơ ác mộng, liếc mắt nhìn thấy ba vị Diêm Tổ với vẻ ngoài quá dễ nhận biết.
Nàng đột ngột đứng dậy, bay về phía ba người kia, nước mắt dàn dụa chảy dài nơi gò má. Lúc đến gần ba Diêm Tổ, nàng bỗng lảo đảo khuỵu xuống, nhưng lại chẳng kịp đứng dậy mà chỉ khóc nấc rồi hét lên: “Vân Triệt… Vân Triệt ở đâu… Ta muốn gặp hắn!”
“To gan!” Đôi mắt già nua đang nhập nhèm buồn ngủ của Diêm Tam lập tức trợn trừng lên, sau đó mở miệng quát lớn: “Tiện nhân từ đâu tới mà dám gọi thẳng tên của chủ nhân…”
Hắn còn chưa dứt lời, cái mông đã ăn phải một phát đạp, lời nói còn lại cũng bị hắn nuốt hết vào trong bụng.
Diêm Nhất đá bay Diêm Tam, sau đó quát thẳng vào mặt hắn: “Ngươi mù hả! Đây là nữ nhân!”
Nghe được hai từ “nữ nhân”, Diêm Tam lập tức tỉnh táo lại, lời mắng chửi sắp thốt ra khỏi miệng lại lập tức quay về.
Mặc dù nàng không phải Đế Phi, thế nhưng nữ nhân có thể tới thẳng Đế Vân Thành… là nữ nhân bình thường hay sao!?
“Tiểu cô nương,” Diêm Nhị tỏ vẻ dịu dàng nói: “Gần đây chủ nhân đang bế quan tu luyện, không tiện làm phiền, ngươi đợi thêm vài ngày nữa rồi tới gặp có được không?”
“Không, không được!” Quân Tích Lệ tiến lên phía trước, mạnh mẽ lắc đầu: “Ta phải gặp hắn ngay lập tức. Hắn ở đâu… ở đâu… Vân Triệt… Vân Triệt!!”
Hết chương 2177.