Nếu đổi lại là người khác làm loạn như vậy ở Đế Vân Thành thì sớm đã bị ba Diêm Tổ mỗi người một cước đá bay xa vạn dặm, thế nhưng khi đối mặt với Quân Tích Lệ, bọn họ chỉ có thể cẩn thận ngăn cản, cả buổi không dám hành động thiếu suy nghĩ, tránh lại rước thêm tai họa gì đó không đáng có.
“Tiểu Kiếm Quân?”
Diêm Nhất vừa định mở miệng nói gì đó thì phía sau đã vang lên tiếng nói khẽ của Thái Chi, khí tức của Vân Triệt cũng xuất hiện trong nhận thức.
Vân Triệt và Thái Chi ra ngoài sớm hơn dự kiến giúp cho ba Diêm Tổ lập tức như trút được gánh nặng, vội vàng buông Quân Tích Lệ ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy Vân Triệt, Quân Tích Lệ với tâm trạng hỗn loạn như đột nhiên vỡ òa. Nàng hoàn toàn không quan tâm đến điều gì khác, loạng choạng đi về phía Vân Triệt, đôi tay lạnh như băng siết chặt vạt áo trước của hắn: “Vân Triệt, ngươi mau đi… mau trốn đi! Ngươi không thể chết được… chỉ có ngươi… tuyệt đối không thể chết!”
“…!?” Đôi lông mày đang nhướn lên vì kinh ngạc của Vân Triệt lập tức nhíu lại.
Với thực lực của Vân Triệt và tất cả những gì hắn đang khống chế hiện giờ, đừng nói đến việc khiến hắn chết, e rằng trên thế giới này căn bản không còn tồn tại thứ gì có thể uy hiếp đến hắn.
Đối với người nghe mà nói, những lời mà Quân Tích Lệ thốt ra chỉ là một trò đùa nực cười.
Cái chết đột ngột của Thái Sơ Long Đế khiến hắn sinh ra một nghi ngờ lớn, đồng thời cũng kết thúc chuỗi ngày bế quan của hắn và Thái Chi trước thời hạn… Mà với Quân Tích Lệ trước mắt đây… Ánh mắt và khí tức của nàng đều hỗn loạn đến mức bất thường, vả lại lời nói của nàng còn càng khiến nỗi nghi hoặc trong lòng hắn hóa thành nỗi bất an khó đè nén.
Hắn vươn tay đè lên bờ vai của Quân Tích Lệ, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Đã xảy ra chuyện gì rồi, cứ từ từ nói.”
Khí tức của Vân Triệt không thể lập tức xoa dịu linh hồn hỗn loạn của Quân Tích Lệ. Đôi mắt nàng run rẩy, cổ họng phát ra thứ âm thanh ngắt quãng: “Người của… vực thẳm hư vô… Thái Sơ Long Đế… chết rồi… Sư tôn… sư tôn…”
Quân Tích Lệ gần như sụp đổ trước áp lực và sự kinh hãi tột độ, lúc nhắc đến sư tôn, nỗi đau đớn như chợt ập đến khiến nàng lập tức bật ra âm thanh nức nở.
Dù rằng nước mắt rơi như mưa, nhưng suy cho cùng Quân Tích Lệ cũng là Tiểu Kiếm Quân. Nàng cúi thấp đầu, đè nén tiếng khóc: “Hãy xem… ký ức… của ta…”
Hồn hải của nàng hoàn toàn mở ra trước mặt Vân Triệt… Đây là sự tin tưởng xuất phát từ tiềm thức sâu thẳm nhất dưới nỗi buồn của nàng.
“Ngươi có biết Thái Sơ Long Đế đã chết như thế nào không?” Thái Chi đột nhiên bước lên phía trước một bước.
Vân Triệt giơ một tay ngăn cản Thái Chi, bàn tay còn lại đang đặt trên bờ vai của Quân Tích Lệ khẽ siết chặt, một tia hồn lực chậm rãi xâm nhập vào hồn hải không chút phòng ngự nào của Quân Tích Lệ.
Ký ức một khắc trước của Quân Tích Lệ lập tức xuất hiện một cách hoàn chỉnh trong ý thức của Vân Triệt… Sau khi chết lặng trong chốc lát, đôi đồng tử của hắn chậm rãi co rút lại, khí tức cũng bỗng chốc trở nên gấp gáp, biểu cảm không hề thay đổi trên gương mặt cũng nhanh chóng được bao phủ bởi một làn khói đen u ám.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi!?”
Khí tức thay đổi quá kịch liệt của Vân Triệt khiến Thái Chi vốn đã bồn chồn lo lắng nay lại càng thêm căng thẳng.
Vân Triệt không nói lời nào, nhấc tay lên, sau đó dùng đầu ngón tay chạm vào giữa mi tâm của Thái Chi, lặng lẽ đưa những ký ức mà hắn vừa mới nắm bắt được vào trong hồn hải của nàng.
Ngay lập tức, khí tức của Thái Chi như thể bị ngàn vạn chiếc nam châm hút lấy, ngưng kết gắt gao lại.
Tiện tay đánh bại sư đồ Kiếm Quân, nhấc tay hủy diệt Thái Sơ Long Đế…
Bóng người xa lạ, dị tượng xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, sức mạnh xa lạ…
Vân Triệt cũng được, Thái Chi cũng chẳng sao, bọn họ đều đã là những người đứng ở vị diện cao nhất của thế giới này, cho nên ai nấy đều đã hiểu rõ giới hạn mà sức mạnh có thể đạt tới ở hiện thế.
Cũng chính bởi vì quá hiểu rõ, cho nên hiển nhiên những thứ trong ký ức của Quân Tích Lệ đã vượt quá… hay nói cách khác là vượt xa giới hạn sức mạnh của thế giới này!
Đó là thức sức mạnh đáng sợ đáng lẽ không nên tồn tại trên thế gian!
Thái Chi vô cùng ngạc nhiên. Đó là một loại sụp đỏ nhận thức, mà cùng với sự sụp đổ ấy lại chính là vùng trời đất rõ ràng đã được Vân Triệt nắm chắc trong tay… cũng đột ngột đổi thay!
“Sao… sao có thể… có thể…” Thái Chi mất hồn lẩm bẩm, cơ thể như cũng lung lay hệt như ánh mắt nàng: “Bọn chúng là ai…”
“Vực… thẳm…” Vân Triệt nhìn về phía trước, hai bàn tay bất giác siết chặt lại.
Cái chết đột ngột của Thái Sơ Long Đế kinh động đến hắn và Thái Chi, thế nhưng dù cho thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không thể ngờ tới được, nguyên nhân gây ra tất cả những chuyện này, lại là… một kẻ ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Vực thẳm…
Thông đạo…
Cát bụi vực thẳm…
Uyên Hoàng…
Kỵ sĩ…
Người mở đường cho thời đại mới…
Chiếc vảy thật sự của thần…
Hết chương 2178.