Từng câu chữ trong ký ức của Quân Tích Lệ tràn vào trong hồn hải của Vân Triệt, mỗi một âm tiết đều mang theo vẻ kinh hãi thế tục, mỗi một từ ngữ đều như đất chuyển núi dời.
“Mau chạy… Mau chạy!”
Quân Tích Lệ vẫn dùng đôi bàn tay nắm chặt lấy vạt áo của Vân Triệt, trong cổ họng phát ra từng tiếng nấc như thể van nài: “Đi đến một… nơi mà không ai có thể tìm thấy ngươi… Những kẻ đó đều là quái vật… Chỉ có ngươi không thể chết… Chỉ có ngươi… là hy vọng duy nhất… của tương lai…”
Mặc dù linh hồn đang hỗn loạn, kinh sợ, bi thương tới mức gần như sụp đổ, thế nhưng nàng vẫn hiểu rõ sự xuất hiện của những con “quái vật kia” có ý nghĩa như thế nào với thế giới này.
Vân Triệt không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía trước. Không khí yên tĩnh đến đáng sợ cứ kéo dài mãi, ba Diêm Tổ đều sâu sắc cảm nhận được không khí kỳ lạ này, cho nên đều không dám thở mạnh.
Cuối cùng, Vân Triệt khẽ đẩy Quân Tích Lệ ra. Trước mặt hắn, một huyền trận truyền âm vô thanh vô tức xuất hiện, tiếp theo đó là giọng nói trầm tĩnh và nặng nề của hắn vang lên:
“Mị Âm, lập tức dùng Càn Khôn Thứ đưa Ma Hậu, Huyền Âm, Thiên Ảnh, Thương Thích Thiên, Kỳ Thiên Lý, Thanh Long…”
Vân Triệt chợt khựng lại, sau đó mới nói tiếp: “Đợi đã, dùng hết toàn bộ sức mạnh của Càn Khôn Thứ chỉ để đưa Ma Hậu tới Đế Vân Thành ngay lập tức.”
Truyền âm kết thúc, Mị Âm không hề hỏi lấy một câu, bởi lẽ ngôn từ và ngữ điệu của Vân Triệt đã đủ khiến nàng hiểu rõ giờ đây đang xảy ra một truyện lớn vô cùng nghiêm trọng.
Một giây… hai giây… ba giây….
Một vệt ánh sáng đỏ rực lóe lên, bóng dáng của Thủy Mị Âm và Trì Vũ Dao lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Trong khoảnh khắc đầu tiên, Trì Vũ Dao đã nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, đặc biệt là vẻ u ám vốn dĩ không nên hiện hữu trên gương mặt của Vân Triệt và Thái Chi.
“Yên bình ngắn ngủi kết thúc rồi.”
Câu nói ấy của Vân Triệt khiến người ta không khỏi bất an mà thở dài. Tiếp đó, hắn nhanh chóng truyền ký ức của Quân Tích Lệ cho Trì Vũ Dao và Thủy Mị Âm.
Khi sự kinh ngạc quá mãnh liệt, mãnh liệt tới mức khiến nhận thức và cảm xúc đồng thời không thể tiếp nhận, điều mà nó dẫn đến không phải là cảm xúc rối loạn, mà là trống rỗng và nói không lên lời.
Lần này, ngay cả người ranh ma như Trì Vũ Dao thì khí tức và linh hồn cũng đều đông cứng lại một hồi lâu.
“Ma Hậu,” Vân Triệt nói: “Ta muốn nghe phán đoán của ngươi.”
“…” Đôi đồng tử của Trì Vũ Dao khẽ rung động. Sau đó, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, mãi một lúc lâu không nói gì.
Ký ức ngắn ngủi, lời nói ngắn gọn, bảy con người… lại cần nàng dùng ma hồn mạnh mẽ nhất thế gian để xóa bỏ bằng cách thận trọng nhất trong một thời gian dài.
“Vực… thẳm… hư… vô…” Thủy Mị Âm lẩm bẩm: “Bọn chúng, thật sự… là người bước ra từ vực thẳm hư vô ư… Rõ ràng đó là một vực thẳm khiến tất cả mọi thứ trở về với hư vô.”
“Chẳng lẽ những thứ được ghi chép lại đều là sai, bên dưới vực thẳm… vẫn luôn tồn tại một thế giới khác sao?
“Ghi chép không hề sai.” Vân Triệt trầm giọng nói: “Đúng vào một năm trước, ta từng… nói chuyện với ý thức của Thần Thủy Tổ.”
“…!?” Đôi mắt đang khép lại của Trì Vũ Dao đột ngột chấn động, Quân Tích Lệ, Thủy Mị Âm và Thái Chi cũng đều tỏ vẻ kinh hãi.
“Thần Thủy Tổ” là một tồn tại chí cao vô thượng theo ý nghĩa tuyệt đối. Không cần nghĩ cũng biết, cảm giác chấn động do ba chữ này mang lại lớn đến nhường nào.
Với cục diện hiện giờ, hắn không thể không nói ra bí mật mà bản thân muốn giữ mãi trong lòng: “Nàng nói với ta, thế giới mà chúng ta đang sống hiện giờ không phải là thế giới hỗn độn hoàn chỉnh. Năm đó, vì để tạo ra thế giới có thể sinh ra đông đảo thần linh, nàng đã ngăn cách sinh và tử của hỗn độn nguyên thủy.”
“Thế giới mà chúng ta đang tồn tại là thế giới sinh, còn vực thẳm lại chính là thế giới diệt. Bên trong ghi chép có nói rằng tất cả mọi thứ rơi xuống đó đều sẽ hóa thành sức mạnh hư vô, tức là sức mạnh diệt nguyên thủy. Giao điểm của hai thế giới này chính là Thái Sơ Thần Cảnh, mà một sinh một diệt vẫn luôn tồn tại một cách cân bằng.”
“Thế nhưng… sau khi ác chiến thần ma kết thúc, ý chí của Thần Thủy Tổ vẫn chưa hoàn toàn biến mất đột nhiên phát hiện ra thế giới hỗn độn xuất hiện dị thường vô cùng rõ ràng, khí hồng mông, linh khí thần đạo và ma tức hắc ám… đều cùng chảy về một phương hướng không thể nào giải thích nổi.”
“Vực thẳm hư vô.”
“Cùng chính vào lúc ấy nàng mới phát hiện ra, pháp tắc mà nàng gây dựng nên cho vực thẳm hư vô trong lúc sáng thế đã xuất hiện lỗ hổng sau năm tháng dài dằng dặc và xung kích từ trận ác chiến thần ma, hơn nữa còn đang nhanh chóng sụp đổ… Cuối cùng, pháp tắc hoàn toàn đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu của nó, đến một trình độ mà ngay cả ý chí còn sót lại của Thần Thủy Tổ cũng không thể thăm dò.”
“Cũng có nghĩa là,” Thủy Mị Âm khẽ khàng nói: “Bắt đầu từ khi đó, hoặc là có thể sớm hơn, vực thẳm hư vô thoát khỏi pháp tắc ban đầu đã không còn là vực thẳm hư vô chỉ có hủy diệt? Mà có khả năng… nó dần dần tự hình thành pháp tắc, tự tạo nên một thế giới…”
Hết chương 2179.