“…” Vân Triệt không hề đáp lại, bởi lẽ ngay cả Thần Thủy Tổ cũng không thể nói rõ được vực thẳm hư vô đã thoát khỏi pháp tắc Thủy Tổ sẽ xảy ra thay đổi gì. Điều nàng vẫn luôn lo lắng chính là sức mạnh diệt mất khống chết của vực thẳm hư vô sẽ tràn tới thế giới sinh. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến nàng quyết định lựa chọn luân hồi ngàn kiếp để sống lại.
Thế nhưng Vân Triệt cũng không tài nào ngờ được rằng mối lo lắng về vực thẳm hư vô của ý chí Thần Thủy Tổ lại xuất hiện nhanh đến như vậy… Hơn nữa còn không phải dùng phương thức phản phệ của sức mạnh diệt, mà là bước ra ngoài…
Bảy kẻ kia có thể nói là bảy con quái vật đáng sợ đúng nghĩa với thế giới này!
“Hiện giờ không phải lúc để truy tìm nguồn gốc, dù cho phía sau còn chuyện kinh hãi thế tục hay ly kỳ hơn đi chăng nữa thì cũng đều đã không còn quan trọng.”
Cuối cùng Trì Vũ Dao cũng lên tiếng. Nàng mở mắt, phóng ra một tia hắc quang u ám sâu thẳm nhất từ xưa đến nay.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên Trì Vũ Dao.
Trì Vũ Dao chậm rãi nói: “Kẻ ngoại lai không đáng sợ, điều đáng sợ là bọn chúng sở hữu một thứ sức mạnh không thể chống lại.”
Nàng dùng những từ ngữ có vẻ hào nhoáng để nhấn mạnh: “Chỉ dựa vào khí tràng đã khiến Kiếm Quân không thể động đậy, tiêu diệt Thái Sơ Long Đế trong vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi… Đó không phải là thứ sức mạnh khó lòng đối phó, mà căn bản là không thể đối phó được.”
“Điều đáng sợ hơn cả chính là những kẻ ngoại lai kia đều mang trong mình nỗi căm hận với thế giới này.”
Nàng thở dài một tiếng, sau đó mới bật thốt ra từng chữ như đang kìm nén: “Thế giới bên ngoài thế giới… đúng thật là hoang đường.”
Đúng vậy, quá hoang đường. Nó chẳng khác nào một cơn ác một chợt ập tới thế giới này hệt như một khúc nhạc không hề màn dạo đầu, không có chút quy tắc thiên lý nào.
Ở phía sau, ba Diêm Tổ đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều sững sờ, tỏ vẻ kinh hãi.
Mặc dù bọn họ là nô lệ dưới chân Vân Triệt, thế nhưng ngoài nô ấn ra, bọn họ vẫn có nhận thức hoàn chỉnh về thế giới này. Đối với những kẻ đã sống đến mấy chục vạn năm như bọn họ, cho dù kiến thức hay là ghi chép… cũng đều chưa từng nói đến thế giới bên ngoài thế giới gì đó.
“Căm hận…” Nhớ lại những hình ảnh và âm thanh bên trong ký ức của Quân Tích Lệ, quả thật vẻ kích động và sự phấn kích do tên thủ lĩnh kia bộc lộ ra khiến người ta cảm thấy sợ hãi và căm hận, thủ đoạn giết chết Thái Sơ Long Đế cũng mang theo sự tàn nhẫn và trút bỏ giận dữ.
“Vậy có nghĩa là,” Thủy Mị Âm chậm rãi nói: “Bọn chúng tới đây vì để hủy diệt mọi thứ ư?”
“Không,” Trì Vũ Dao lắc đầu: “Chính bọn chúng đã nói, bọn chúng muốn trở thành kẻ thống trị, chứ không phải trở thành kẻ hủy diệt, cho nên nỗi căm hận của chúng đã được kìm nén lại. Mặc dù đã giết chết Thái Sơ Long Đế, nhưng chúng lại không ra tay với sư đồ Kiếm Quân ngay lập tức… Bởi lẽ so với việc trút giận nhất thời, thứ bọn chúng cần hơn chính là một ‘người dẫn đường’.”
Uyên Hoàng… Hai chữ này đánh vào ý thức của Trì Vũ Dao, nặng nề tới mức khiến nàng cảm thấy khó thở.
Bảy nhân vật khủng bố đến nhường ấy lại chỉ là người tiên phong.
Tuy rằng chỉ có chút ít ký ức từ Quân Tích Lệ, thế nhưng sự tôn kính của bảy nhân vật đáng sợ kia với “Uyên Hoàng” cũng đã đủ để khiến người khác cảm nhận được một cách rõ ràng.
Đó là kẻ đáng sợ đến mức nào.
Đôi mắt của Thủy Mị Âm vẫn vô cùng u ám, không hề lóe lên chút tia sáng nào vì lời nói của Trì Vũ Dao. Nàng thấp giọng nói: “Bất kể bọn chúng đến đây vì để hủy diệt, hay là vì để thống trị, đối với chúng ta mà nói cũng không có gì khác biệt. Nếu như để Thần Giới rơi vào tay bọn chúng, những người khác đều sẽ lựa chọn quy phục, thế nhưng chắc hẳn người từng là Đế Vương sẽ…”
Nàng liếc nhìn Vân Triệt, ngón tay siết chặt lấy ống tay áo hắn: “Tiểu Kiếm Quân nói không sai, Vân Triệt ca ca, chúng ta chỉ có thể tạm thời lánh đi thôi. Chỉ cần Vân Triệt ca ca còn sống, cho dù bọn chúng có đáng sợ đến mức nào, tương lai… Vân Triệt ca ca đều có thể tạo ra kỳ tích vô hạn.”
Thủy Mị Âm nói rất đúng, bất cứ ai cũng sẽ lựa chọn quy phục, thế nhưng chỉ có duy nhất Đế Vương… cho dù có quỳ gối cũng sẽ là người đầu tiên bị xử quyết ngay tại chỗ.
“Tạm lánh” đã trở thành ngôn từ uyển chuyển nhất mà Thủy Mị Âm có thể nghĩ ra.
“Mau… mau trốn! Đừng… đừng để tình cảm lấn át lý trí!” Tuy rằng Quân Tích Lệ vẫn khóc như mưa, cơ thể lung lay chực đổ, thế nhưng nàng lại tỉnh táo hơn bao giờ hết trước nỗi bi thương và sợ hãi. Là người tự mình trải nghiệm uy áp của bảy người kia, cho nên nàng hiểu rõ hơn ai hết, đó là Vân Triệt cũng tuyệt đối không hề có sức mạnh để chống lại.
Trì Vũ Dao không hề nói tiếp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vân Triệt: “Quyền quyết định thuộc về ngươi. Chuyện liên quan đến sống chết, ta biết dù cho quyết định của ngươi có trái ngược với ta thì ta cũng không ngăn cản được ngươi.”
Nàng vừa dứt lời, trái tim của tất cả mọi người ở đây như chợt ngừng đập.
Phía chân trời xa xăm, một tiếng hú kéo dài liên tục vang lên, dường như cả vùng trời đất và thế giới này đột nhiên bắt đầu khẽ run rẩy… một lúc lâu sau vẫn không ngừng lại.
Trong tầm mắt của Vân Triệt, Trì Vũ Dao, Thái Chi, Thủy Mị Âm, Quân Tích Lệ và ba Diêm Tổ… ngoài ra còn có vô số cường giả của Thần Giới, dường như bị một thứ sức mạnh vô hình không thể kháng cự lại thu hút, đồng loạt nhìn về phía bầu trời sao xa xôi… Nơi đó là vị trí của Thái Sơ Thần Cảnh.
“Bọn họ… ra rồi…” Quân Tích Lệ thất hồn lạc phách lẩm bẩm.
Dao động xung quanh nơi đây chính là nỗi sợ hãi của vùng trời đất thế giới này. Trì Vũ Dao mệt mỏi thở dài một tiếng: “Xem ra thời gian để ngươi do dự và cân nhắc đã chẳng còn là bao.”
Hết chương 2180.