.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_210" class="block_" lang="en">Trang 105# 2
Chương 210: Gặp lại
Những người trào phúng, miệt thị, ồn ào, tùy tiện bình phẩm… Ở một khắc này toàn bộ há hốc mồm, ngay cả trên thần sắc của Phần Tuyệt Bích và Phần Tuyệt Thành cũng xuất hiện cứng ngắc trong khoảnh khắc.
Vân Triệt một kích đả bại Phó Nham Kiệt, bọn họ còn có thể lý giải là do Phó Nham Kiệt khinh địch cộng thêm xui xẻo, bị Vân Triệt vô cùng trùng hợp đánh trúng điểm yếu hại do đó thoát lực. Nhưng vừa rồi, một đao kia của Phó Ân Kiệt, hễ lại ai đều thấy được đã dùng toàn lực, không hề nương tay chút nào, đao phong sắc bén kia ngoài mười dặm đều có thể nghe thấy nhất thanh nhị sở, một đao toàn lực như vậy, đối thủ đồng cấp chỉ có một lựa chọn là lảng tránh, cứng rắn đỡ cũng không nhất định có thể hoàn toàn đỡ được.
Nhưng Vân Triệt chẳng những không tránh né, ngược lại lấy tay không đỡ, một cái chớp mắt liền dùng bàn tay đánh vỡ cự đao được rót vào huyền lực, đồng thời lại một cước… Chỉ một cước bâng quơ nhẹ nhàng, liền khiến Phó Ân Kiệt nháy mắt thất bại, hôn mê ngay tại chỗ.
Cho dù là ngu ngốc, cũng không thể lại cho rằng đây chỉ là trùng hợp.
- Hắn… Hắn thật sự là Chân Huyền cảnh?
- Có thể do trắc huyền thạch xảy ra vấn đề đi.
- Phó Nham Kiệt bại trong một giây, Phó Ân Kiệt bại trong một giây, hai người này một là Linh Huyền cảnh cấp hai, một là Linh Huyền cảnh cấp ba… Lực lượng như vậy, sao mới chỉ có Chân Huyền cảnh?
Trận chiến thứ hai của Vân Triệt, hắn kết thúc gọn gàng. Vốn, hắn cùng định cố hết sức biểu hiện uyển chuyển một chút trên thi đấu tiểu tổ, đỡ phải bị quá nhiều người chú ý đến, nhưng không nghĩ tới, ngay từ đầu trận đấu, liền đã có người chuẩn bị ám toán hắn, hơn nữa còn là ám toán đến từ Phần Thiên môn. Một khi đã như vậy, hắn cũng không cầm thiết phải thu liễm gì nữa. Hắn đánh bại Phó Ân Kiệt trong một giây, hung hăng cho những người miệt thị hắn một bạt tai, đồng thời tuyên cáo với Phần Tuyệt Thành… Muốn ám toán Vân Triệt ta, ít nhất phải tìm đủ phân lượng trước đã!
- Phụ thân, người thấy không?
Mắt thấy một trận chiến vừa rồi ngắn ngủi đến cực điểm, Lăng Vân chuyển mắt, thấp giọng nói.
- Ừm.
Lăng Nguyệt Phong chậm rãi gật đầu:
- Đúng là kinh người, còn vượt qua dự liệu của ta.
Một lúc, hắn lại nhàn nhạt bỏ thêm một câu:
- Có lẽ còn phải một lần nữa kinh người hơn dự đoán hiện giờ của ta. Nói không chừng, hắn có thực lực tiến vào bách cường (trăm người mạnh nhất)! Một huyền giả Chân Huyền cảnh tiến vào bách cường bài vị chiến, lúc này sẽ sáng tạo ra một lịch sử vô cùng kinh người.
Lăng Vân chậm rãi gật đầu:
- Con cũng cho là như thế. Con vô cùng tò mò, hắn chỉ là một đệ tử của Thương Phong huyền phủ, quả quyết không có ưu thế về tài nguyên và huyền công, nhưng lại có thể vận dụng huyền lực ra uy lực cấp bậc huyền lực cao siêu như thế… Hắn rốt cuộc làm như thế nào? Chẳng lẽ thật sự vì thiên phú dị bẩm đến mức độ này?
Trước khi bài vị chiến chính thức bắt đầu, Vân Triệt đã nhận lấy mức độ chú ý cực cao, liên tục hai trận thắng trong một giây, mức độ chú ý đến hắn càng bay thẳng lên. Chẳng qua chú ý của người trước mang theo tính chất miệt thị, còn người sau, lại là khiếp sợ và khó có thể tin. Một đệ tử Chân Huyền cảnh lại đánh bại hai đối thủ Linh Huyền cảnh cũng đều bại trong một giây! Không chỉ những đệ tử trẻ tuổi, ngay cả trưởng giả oai phong một cõi đi cùng mà đến, trong lòng cũng đều sinh ra kinh ngạc không nhỏ.
Lúc trận chiến thứ ba của Vân Triệt bắt đầu, chung quanh không còn tiếng ồn ào, số người chú ý tới cuộc tranh tài này cũng một lần nữa tăng vọt. Đối thủ lần này là Linh Huyền cảnh cấp ba, nhưng đã hoàn toàn không có dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay, ngược lại cẩn thận rất nhiều, sau khi luân phiên dò xét, mới vung vũ khí, mang theo huyền lực tấn công về phía Vân Triệt
Đối với công kích của hắn, Vân Triệt nhìn cũng không nhìn, cánh tay phải chìa thẳng ra, giống như dễ như trở bàn tay trực tiếp xuyên qua bóng kiếm và huyền lực phòng ngự nặng nề của đối thủ, nhằm ngay phía trên chính giữa lồng ngực của hắn, đánh hắn bay lên không rồi lật chuyển lăn lộn mười mấy vòng, lúc rơi xuống đất đã đầu váng mắt hoa, trường kiếm trong tay cũng không biết bay về nơi nào.
- Đa tạ… Hạ thủ lưu tình, ta nhận thua.
Đối thủ giãy giụa đứng dậy, chắp tay cảm kích Vân Triệt, sau đó nhận thua xuống đài. Hắn biết rõ, mới vừa rồi một cú đánh của Vân Triệt hoàn toàn có thể thoải mái đánh hắn thành trọng thương, nhưng hắn lăn lộn vài vòng trên không, khiến cho lực lượng mạnh mẽ mà hắn phải chịu phá bỏ từng tầng, lúc rơi xuống đất đã lông tóc vô thương.
- Thương Phong hoàng thất Vân Triệt thắng!
Cuộc chiến thứ ba, như trước thắng trong một giây!
Lần này, trong ánh mắt của những người nhìn về phía Vân Triệt, không còn một chút khinh miệt và cười nhạo… Chỉ có khiếp sợ và khó có thể tin thật sâu.
Có lẽ là vận khí tốt, một tổ của Vân Triệt không hề có cao thủ gì, ngay cả đối thủ tốp giữa cũng không có, một ngày trôi qua, Vân Triệt tranh tài tổng cộng năm trận, mỗi một trận đều thoải mái thắng lợi. Mỗi một lần thắng lợi, cũng khiến cho tên của hắn càng khắc sâu vào trong lòng mọi người.
Mỗi một lần bài vị chiến, đều sẽ có một hoặc nhiều hắc mã xuất hiện, nhưng chưa bao giờ có hắc mã khoa trương như thế! Thực lực Chân Huyền cảnh, hạng thứ nhất đếm ngược trong toàn bộ đệ tử dự thi, có chênh lệch bình cảnh với người xếp thứ hai đếm ngược đến một đại cảnh giới, lại trong tiểu tổ thi đấu vòng đầu tiên, năm trận năm thắng!
Thời gian gần tới hoàng hôn, thi đấu ngày đầu tiên cũng theo đó hạ màn. Ba mươi luận kiếm đài, đã tiến hành tổng cộng hơn hai ngàn cuộc tranh tài, bên trong nhiều trận như vậy, trận đấu tất nhiên cũng đủ phấn khích tuyệt luân và phiêu lưu muôn ngàn, nhưng mà, sau khi cuộc tranh tài ngày đầu tiên kết thúc, bị bàn luận nhiều nhất cũng không phải những thứ này, mà là một hắc mã siêu cấp khiến cho mọi người bất ngờ –– Vân Triệt.
Không đúng… Nếu như là đệ tử của một tông môn khác, chiến thắng đệ tử cùng cấp đến từ tứ đại tông môn, như vậy mới có thể xưng là hắc mã. Nhưng cấp bậc huyền lực của Vân Triệt vẫn còn ở đó, cho dù chiến thắng đối thủ vượt qua mấy cấp, đây đã không thể được xưng là hắc mã, mà là một quái thai đủ để khiến cho mọi người kinh sợ.
- Ha ha! Tỷ phu, huynh đều không biết biểu cảm của những người này phấn khích đến cỡ nào, nhìn dáng vẻ của bọn họ, tròng mắt đều sắp rớt xuống đất. Ha ha, đệ chỉ biết, tỷ phu vừa ra tay, nhất định có thể dọa bọn họ nhảy dựng lên.
Hạ Nguyên Bá mặt mày hớn hở nói. Dáng vẻ hưng phấn kia quả thật giống như bản thân nhận được chiến thắng ở bài vị chiến.
- Ta đã đọc tư liệu của tiểu tổ mười lăm, bên trong cũng không có cường giả gì, ít nhất một đệ tử của tứ đại tông môn cũng không có, chỉ có thể nói vận khí của chúng ta không tệ.
Tần Vô Thương bình tĩnh nói:
- Cho nên, Vân Triệt, đừng vì mấy trận thắng dễ dàng ngày hôm nay mà đắc chí, đối thủ hôm nay ngươi gặp được, thực lực đều ở nhóm thấp của thấp, không có một ai có đủ tư cách tiến vào bảy trăm thứ hạng đầu.
- Ta đã rõ.
Vân Triệt gật đầu.
Lúc này, phía trước bọn họ, năm tiên ảnh một thân đồ trắng, băng linh phiêu động chậm rãi đi tới, liếc mắt một cái nhìn lại, giống như nhìn thấy năm bích ba tiên tử bước từ trên mây mà đến, khiến cho người ta có cảm giác rơi vào trong tiên cảnh trong khoảnh khắc.
Nhìn thấy các nàng, Vân Triệt hơi giật mình, theo bản năng dừng bước.
- A… Là tỷ tỷ!
- Tỷ tỷ, tỷ tỷ!
Cùng nhau lớn lên với mỹ nữ khuynh quốc như Hạ Khuynh Nguyệt, hơn nữa đầu óc thiếu vài sợi gân, Hạ Nguyên Bá có lực miễn dịch tương đương cường đại với mỹ nữ, những nữ tử tuyệt sắc của Băng Vân tiên cung này kết hợp với khí chất siêu phàm của các nàng, đủ để cho trưởng giả từng trải phong phú đều thất thần trong thời gian dài, chứ đừng nói tới người thiếu niên khí huyết sôi trào. Nhưng Hạ Nguyên Bá lại hoàn toàn không bị những phương diện này quấy nhiễu, trực tiếp kinh hỉ kêu lên một tiếng, chạy đến trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt, gần như không thấy những nữ tử Băng Vân tiên cung khác ở bên cạnh nàng.
- Nguyên Bá?
Trên mặt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc, dừng bước, không chuẩn bị sẽ chạm mặt với Hạ Nguyên Bá ở trong này, nhìn dáng vẻ đệ đệ càng lớn càng cao, trong tròng mắt của nàng biến mất toàn bộ lạnh lẽo, giọng nói dịu dàng mang theo kinh ngạc nói:
- Sao đệ lại ở đây?
Thân thể khổng lồ của Hạ Nguyên Bá đứng trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt, khuôn mặt kích động. Trước kia Hạ Khuynh Nguyệt vẫn luôn ở trong nhà, Hạ Nguyên Bá vẫn là lần đầu tiên chia xa Hạ Khuynh Nguyệt trong thời gian dài như vậy, tránh không được nhớ nhung bận lòng, hiện giờ cuối cùng gặp mặt, hắn đương nhiên vô cùng vui mừng:
- Tỷ tỷ, đệ và tỷ phu đã không ở Lưu Vân thành, chúng ta đầu tiên đến Tân Nguyệt thành, lại trong tám tháng trước cùng đi Thương Phong huyền phủ, lần này đệ đi cùng tỷ phu tới tham gia bài vị chiến, liền biết sẽ gặp được tỷ tỷ. Tỷ tỷ bây giờ trở nên thật lợi hại, hôm nay mỗi một cuộc tranh tài của tỷ đệ đều nhìn, nếu cha biết được bây giờ tỷ trở nên lợi hại như vậy, nhất định sẽ cao hứng hỏng mất… Tỷ tỷ ở bên kia có tốt không? Có ai bắt nạt tỷ không? Khi nào thì về nhà…
Hạ Nguyên Bá hưng phấn đổ ra một đống lớn lời nói với Hạ Khuynh Nguyệt. “Tỷ phu” trong miệng hắn khiến Thủy Vô Song và Vũ Tuyết Tâm bên người Hạ Khuynh Nguyệt đồng thời liếc mắt, đồng thời lộ ra thần sắc khác thường.
“…” Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt hoảng hốt, nhìn về phía Vân Triệt ở phía trước:
- Nguyên Bá, chẳng lẽ hắn… Là…
- Hả?
Hạ Nguyên Bá nhìn thoáng qua Vân Triệt, lại nhìn thoáng qua Hạ Khuynh Nguyệt, sờ sờ đầu, trừng lớn mắt nói:
- Huynh ấy là tỷ phu mà. Mới một năm rưỡi không gặp, tỷ tỷ lại không nhận ra được? Kỳ quái, hai năm này dáng vẻ của tỷ phu rõ ràng không hề thay đổi mà.
Hạ Khuynh Nguyệt: “…”
Lời Hạ Nguyên Bá, Sở Nguyệt Ly cũng nghe thấy rõ ràng, khóe mắt nàng vừa chuyển, mang theo vẻ kinh ngạc nhìn Vân Triệt:
- Ngươi chính là Tiêu Triệt ở Lưu Vân thành đã thành hôn với Khuynh Nguyệt?
- A?
Thủy Vô Song và Vũ Tuyết Tâm đồng thời không thể khống chế kinh hô một tiếng, trừng lớn mắt đẹp nhìn Vân Triệt.
Chỉ có Sở Nguyệt Thiền, tuy rằng cũng dừng bước, nhưng trong mắt lạnh lùng, nhìn không chớp mắt, giống như độc lập với ngoài trần thế.
Vân Triệt siêu cấp hắc mã này hôm nay đưa đến sự chú ý của toàn trường, tự nhiên cũng bao gồm Băng Vân tiên cung. Nhưng đối với Hạ Khuynh Nguyệt và Sở Nguyệt Ly mà nói, tuy rằng dáng vẻ của Vân Triệt giống với Tiêu Triệt mà các nàng biết rõ như đúc, nhưng lại chưa bao giờ cho rằng Vân Triệt chính là Tiêu Triệt, bởi vì chênh lệch giữa hai người thật sự quá lớn, lớn đến có thể nói ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cũng không có khả năng có thể cùng xuất hiện ở một nơi, các nàng đều tin tưởng vững chắc, Vân Triệt này, chẳng qua có dáng vẻ cực kỳ tương tự với Tiêu Triệt mà thôi.
Thủy Vô Song và Vũ Tuyết Tâm càng thật không ngờ, người các nàng bàn luận rất lâu này, lại chính là phu quân trước kia Hạ Khuynh Nguyệt gả cho. Nhưng mà, nghe nói người nàng ấy gả cho không phải huyền mạch tàn phế, cả đời chỉ có thể là một phế nhân sao? Làm sao có thể…
Vân Triệt tiến lên phía trước một bước, cung kính nói:
- Đệ tử Thương Phong huyền phủ Vân Triệt, hạnh ngộ vài vị tiên tử của Băng Vân tiên cung. Khi đệ tử ở Lưu Vân thàn, tên đúng là Tiêu Triệt, nhưng hiện giờ, đệ tử họ Vân tên Triệt.
Ánh mắt của hắn chuyển về phía Hạ Khuynh Nguyệt, khẽ cười:
- Khuynh Nguyệt, đã lâu không gặp.
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ gật đầu, làm đáp lại, tư thế nhẹ nhàng tao nhã.
Từ trong miệng Vân Triệt nhận được câu trả lời khẳng định, trong mắt Sở Nguyệt Ly rung chuyển, tràn đầy khiếp sợ.
Lúc trước Tiêu Triệt bị đuổi ra khỏi Tiêu môn, nàng ở trên không mắt thấy toàn bộ quá trình. Khi đó Tiêu Triệt như cũ là huyền mạch tàn phế, hơn nữa còn là tàn phế từ nhỏ kéo dài đến lớn, thâm căn cố đế, vốn không có khả năng chữa trị… Mà, cho dù ngay ngày hôm sau, hắn có được kỳ ngộ lớn lao, khiến huyền mạch có thể phục hồi như cũ, cũng chỉ mới qua mười tám tháng mà thôi. Khôi phục huyền mạch, tất nhiên bắt đầu tu luyện từ đầu, nói cách khác, Vân Triệt bắt đầu từ số không cho đến Chân Huyền cảnh cấp mười như bây giờ, chỉ dùng mười tám tháng!
Đây là sự thật mà ngay cả nàng thân là “Băng Vân thất tiên” cũng khó mà hoàn toàn tin tưởng và tiếp nhận được.