.
._105__1" class="block_" lang="en">Trang 105# 1
Chương 209: Lập uy
Cái tên “Vân Triệt” vừa vang lên, nàng bỗng chốc nắm lấy tay Vân Triệt, giọng nói vừa khẩn trương lại kích động:
- Vân sư đệ, đến ngươi.
- Tỷ phu, cố lên! Đánh ngã toàn bộ đối thủ cho mấy người cười nhạo chúng ta xem!
Hạ Nguyên Bá nắm chặt nắm tay nói.
- Lập tức quay lại.
Vân Triệt thuận miệng bỏ lại một câu, rời khỏi chỗ ngồi, lên luận kiếm đài.
Mà luận kiếm đài số 15, cũng bỗng chốc trở thành tiêu điểm.
- Mau nhìn, tiểu tử của Thương Phong hoàng thất kia lên đài rồi!
- Chậc chậc, kẻ tên Phó Nham Kiệt kia đúng là má nó may mắn, trận đầu tiên gặp được gia hỏa này, sao ta lại không có số tốt như vậy.
- Ta nhớ được Phó Nham Kiệt kia hình như là Linh Huyền cảnh cấp hai, đoán chừng ba chiêu có thể đánh ngã hắn… A a a a! Vì sao ta không được phân đến tổ thứ mười lăm, nếu không, cho dù mười một trận khác đều thất bại, ít nhất còn có thể ngược tiểu tử Thương Phong hoàng thất này một phen.
Chung quanh nhất thời vang lên một mảnh lớn tiếng cười vang.
Vân Triệt mắt điếc tai ngơ với âm thanh chung quanh, hắn im lặng nhìn đối thủ trước mặt. Đối thủ đầu tiên của hắn cao lớn vạm vỡ, thể trạng cường tráng, cầm trong tay một cây đại khảm đao dài chừng tám thước, chỉ có điều đó không phải là điểm chú ý của Vân Triệt, Vân Triệt để ý, là nụ cười lạnh nơi khóe miệng của người này, cùng với bạo ngược không ngừng chớp động trong mắt.
- A…
Chân mày Vân Triệt hơi động, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhẹ vô cùng.
- Trận đấu bắt đầu!!
Tiếng trọng tài vừa dứt, cự đao trong tay Phó Nham Kiệt liền vung mạnh lên, mang theo một trận đao phong gào thét, hắn nhìn Vân Triệt, cười lạnh sử dụng giọng nói rất thấp nói:
- Vân Triệt, gặp được ta coi như ngươi không hay ho, ngoan ngoãn gục xuống cho ta đi!
Trong tiếng cười lạnh, Phó Nham Kiệt cũng không chờ Vân Triệt lấy ra vũ khí, bước nhanh về phía trước, thân thể hắn to lớn, đao của hắn cũng tương đương với vĩ đại, nhưng tốc độ không hề chậm chút nào, hắn khẽ quát một tiếng, đại đao vung ra, cuốn động lên huyền lực ngoan độc bổ về phía cánh tay trái của Vân Triệt.
Chỗ ngồi của Phần Thiên môn, Phần Tuyệt Bích cười hề hề nói:
- Đại ca, chờ xem kịch vui đi. Người này đã được đặc biệt thông báo, hắn sẽ không cho Vân Triệt cơ hội nhận thua, mà lấy tốc độ nhanh nhất chém gãy một cánh tay của hắn, su đó thuận tiện cho một đao giống vậy ở trên mặt hắn.
- Rất tốt.
Khóe miệng Phần Tuyệt Thành vừa động, lạnh lùng cười.
Đao phong ngay mặt mà đến cực kỳ tàn nhẫn, không có chút ý tứ nương tay nào, Vân Triệt khẽ nghiêng người sang bên, tránh thoát một đao này, nhưng đao của Phó Nham Kiệt lại nháy mắt nâng lên phía trên… Phương hướng đao nhắm tới, rõ ràng là gương mặt của Vân Triệt.
Ánh mắt Vân Triệt liền ngưng lại, sau đó giận tím mặt… Gãy cánh tay ta cũng có thể tha thứ, mất nửa cái mạng ta cũng có thể nhịn, nhưng má nó lại muốn hủy mặt của ta! Cái này mà có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn, thúc có thể nhịn thím cũng không thể nhịn!
Một tia sáng hung ác chợt lóe lên trong mắt Vân Triệt, thân thể của hắn hạ thấp, tránh thoát một đao này, sau đó không lùi mà tiến tới, giống như tia chớp đột nhiên lao về phía trước, khuỷu tay hung hăng đánh vào phần bụng của Phó Nham Kiệt.
- Má nó! Gia hỏa này muốn chết!
- Tiểu tử này điên rồi sao? Ánh mắt Phó Nham Kiệt không cần mở, thuận thế chém một đao xuống, có thể khiến cho hắn trực tiếp chết ở đó. Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, chẳng những huyền lực thấp, kinh nghiệm chiến đấu cũng cặn bã không chịu nổi.
Nhưng mà, một màn tiếp theo, khiến cho tất cả mọi người giật mình ở đó… Vân Triệt đột nhiên mạnh mẽ tiến công, sau khi công kích trên bụng Phó Nham Kiệt xong, đao của Phó Nham Kiệt ở trên k thế mà lại không thuận thế hạ xuống, mà cứng đờ ở đó, cho đến khi Vân Triệt thản nhiên đứng lên, sau đó lui ra hai bước, cánh tay hắn vẫn không hạ xuống.
Cạch keng..
Đao trong tay Phó Nham Kiệt rơi vào trên đất.
- A… A…
Giọng nói khàn khàn tràn ra từ trong miệng hắn, hai mắt Phó Nham Kiệt gắt gao trừng lớn, lồi ra vô cùng khoa trương, gần như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt. Hắn chậm rãi quỳ rạp xuống đất, hai tay thống khổ ôm bụng, như thứ gì co rúc ở đó, toàn thân run run, mồ hôi lạnh trên trán như mưa tỏ chảy rơi, hỗn hợp máu tươi còn có bọt trắng từ trong miệng cùng chảy ra.
Mới vừa rồi mặc dù khuỷu tay của Vân Triệt không đánh lui Phó Nham Kiệt nửa bước, nhưng lực lượng mạnh mẽ đã phân tán thành vô số luồng cuồng bạo dũng mãnh vào trong cơ thể hắn, khiến cho hắn trong thống khổ vĩ đại mất đi sức chiến đấu trong nháy mắt. Nếu không phải bởi vì nơi này là nơi thi đấu, Vân Triệt không nghĩ bởi vậy mà có khả năng bị tước đoạt tư cách so tài, chỉ bằng hắn muốn hủy mặt mình, Vân Triệt tất nhiên phải hoàn toàn phế bỏ Phó Nham Kiệt này.
Vân Triệt nhắm mắt nhìn Phó Nham Kiệt thống khổ không chịu nổi ở bên chân, dùng giọng nói trầm thấp lạnh lùng nói:
- Ta và ngươi không oán không thù, ngươi không có lý do gì hạ độc thủ với ta, xem ra ngươi bị người coi là tiểu đao mà sử dụng. Ta tạm thời đoán không ra là ai để cho ngươi động tay, nhưng ta tin tưởng sẽ nhanh chóng biết được. Ngươi trở về nói cho người kia, khiêu khích của hắn, ta tiếp nhận, chỉ sợ hậu quả này, hắn chịu không nổi.
Phó Nham Kiệt vẫn như trước co rúc ở đó, ngay cả một chữ rõ ràng cũng nói không ra.
- Phó Nham Kiệt ngã xuống đất mười hơi thở! Thương Phong hoàng thất Vân Triệt thắng!
Vân Triệt không nhanh không chậm đi xuống luận kiếm đài, Phó Nham Kiệt vẫn co rúc ở đó, thật lâu không cách nào đứng lên. Qua một hồi lâu, hai đồng môn của hắn mới mặt đỏ tai hồng đi lên lôi hắn xuống.
Các đệ tử tông môn vốn ở bên cạnh chờ xem một phen trò hay nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, hai mặt nhìn nhau.
- Tình huống gì? Phó Nham Kiệt thế mà bại?
- Chắc là một kích kia của Vân Triệt vừa đúng đánh vào khí môn đan điền của Phó Nham Kiệt, khiến Phó Nham Kiệt bỗng chốc hoàn toàn thoát lực… Chắc là như vậy đi?
- Ừm, dường như cũng chỉ có thể giải thích như thế. Chỉ có điều Phó Nham Kiệt này thế mà lại thua dưới tay một Chân Huyền cảnh, cũng thật sự hết sức xấu mặt.
Bước chân Vân Triệt đi xuống thật thong thả, hắn khẽ híp mắt, tập trung tinh thần, trên mặt không có biểu cảm gì cảm giác hơi thở xung quanh. Không quá bao lâu, hắn liền cảm giác được một tia sát khí truyền đến… Sát khí này cực kỳ nhỏ, nhưng Vân Triệt thật sự quá quen và nhạy cảm với thứ sát khí này, hắn nháy mắt nghiêng đầu, ánh mắt cùng với mắt của chủ nhân sát khí bốn mắt nhìn nhau… Sau một chớp mắt, hắn liền thu hồi ánh mắt, về lại chỗ ngồi.
Phần Tuyệt Thành… A, hóa ra là hắn. Vân Triệt lạnh lùng cười, liên tưởng tới chuyện tối ngày hôm qua, nhất thời trong lòng hiểu rõ.
Chỉ có đụng chạm ánh mắt trong nháy mắt đó, Phần Tuyệt Thành quả quyết không có linh giác đáng sợ giống như Vân Triệt, tự nhiên sẽ không phát hiện ra Vân Triệt đã biết chính là hắn đang âm thầm hạ độc thủ. Kết quả một trận chiến này khiến sắc mặt Phần Tuyệt Thành một lần nữa trầm xuống:
- Thoạt nhìn, chúng ta đã khinh thường Vân Triệt này.
- Cắt.
Phần Tuyệt Bích lại cực kỳ khinh thường:
- Thì lại như thế nào, chẳng qua cũng chỉ là một Chân Huyền cảnh buồn cười mà thôi. Phó Nham Kiệt hiển nhiên thua vì quá mức khinh địch và xui xẻo. Không có gì bất ngờ xảy ra, đối thủ tiếp theo của Vân Triệt, vừa đúng là huynh đệ song bào thai của Phó Nham Kiệt, huyền lực của hắn có thể cao hơn Phó Nham Kiệt một bậc, tuyệt đối sẽ không lại khiến Vân Triệt có bất kỳ may mắn gì.
Tiểu tổ thi đấu bài vị chiến vòng thứ nhất hừng hực khí thế tiến hành. Như theo lời Thương Nguyệt, tiết tấu thi đấu của tiểu tổ rất nhanh, mới một nửa canh giờ trôi qua, bình quân mỗi một luận kiếm đài đã tiến hành trên ba mươi cuộc tranh tài. Trong đó có tốc chiến tốc thắng, cũng có khổ chiến không nghỉ, mà một kiểu người khi gặp được tứ đại tông môn, đại bộ phận đều sẽ trực tiếp nhận thua. Nhất là gặp phải Lăng Vân, Tiêu Cuồng Lôi, Viêm Tẫn, Thủy Vô Song những boss siêu cấp này, đối thủ cơ bản ngay cả ý tưởng xuất thủ cũng không có liền trực tiếp nhận thua… Bằng không, nếu như đối phương không cẩn thận ra tay hơi nặng, bị trọng thương gì đó, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tỷ thí các trận khác, còn không bằng thẳng thắn nhận thua bảo tồn thực lực.
- Trận thứ ba mươi lăm tổ mười lăm: Thương Phong hoàng thất Vân Triệt –– với –– Nam vực Quỳnh Vân phái Phó Ân Kiệt!
Trận đấu thứ hai của Vân Triệt đã đến, mà đối thủ trận chiến này khiến cho hắn hơi sửng sốt.
Hử? Sao lại vừa khéo là Nam vực Quỳnh Vân phái? Hơn nữa tên của người này, cũng tương đối quen tai.
Vân Triệt đứng lên luận kiếm đài, rất không có lời nào nhìn đối thủ trước mặt.
Đều cao lớn vạm vỡ, thân thể to lớn, trừ bỏ mặc quần áo không giống, còn lại đều giống như Phó Ân Kiệt vừa rồi bị hắn đánh bại như đúc, ngay cả vũ khí, cũng là thanh đại khảm đao to lớn.
- Lão tử chính là Phó Ân Kiệt! Vừa rồi ngươi lại làm bị thương nặng đệ đệ sinh đôi của ta, lão tử phế ngươi đi!
Phó Ân Kiệt giơ đại khảm đao lên, phẫn nộ gầm rú, trong đôi tròng mắt không tính là quá lớn tràn đầy sát khi hung tàn.
- Ha ha, hai huynh đệ song bào thai chẳng những được phân đến cùng một tổ, còn đều đụng phải đối thủ giống nhau, rất có ý tứ.
- Phó Ân Kiệt, nhanh chóng đánh tiểu tử này một trận giải hận cho đệ đệ của ngươi! Trận kia đều thua đến nhà bà dì đi.
- Nếu ngươi cũng thua, hai huynh đệ các ngươi liền trực tiếp tìm miếng đậu hũ đâm chết đi, ha ha ha ha.
Ánh mắt Vân Triệt nhàn nhạt quét qua một vòng chung quanh, Phần Tuyệt Thành âm trầm cười lạnh, một vài đệ tử tông môn tự nhận là ưu việt có sắc mặt tràn đầy trào phúng, còn có ánh mắt hung ác mà miệt thị của Phó Ân Kiệt trước mặt, hắn thu hết vào trong mắt. Khóe miệng vừa động, Vân Triệt khẽ nở nụ cười lạnh.
A… Thật sự coi Vân Triệt ta là trái hồng mềm có thể tùy tiện cầm sao?
Chỉ bằng các ngươi, cũng xứng dùng thái độ coi khinh tùy tiện bình phẩm ta? Cũng xứng cười nhạo ta?
- Trận đấu bắt đầu!
- Ta muốn phế ngươi đi!!
Giọng trọng tài vừa dứt, Phó Ân Kiệt liền giơ cự đao lên, gào thét lớn nhằm về phía Vân Triệt. Người ở bên ngoài nhìn ra, đây là bởi vì Vân Triệt khiến Phó Nham Kiệt mất hết thể diện, còn tổn thương không nhẹ, cho nên phen này Phó Ân Kiệt phẫn nộ chẳng qua bình thường. Nhưng Vân Triệt lại rất rõ ràng hắn “Giận” là bởi vì sao.
- Chỉ bằng ngươi?
Vân Triệt khinh thường cười, ở trong tiếng kinh hô của không ít người, trực tiếp lấy tay không đón cự đao của Phó Ân Kiệt, mu bàn tay nháy mắt đụng vào trên sống đao của đại đao.
Choang!!
Theo một tiếng vỡ vụn chói tai đến cực điểm, đại đao được rót vào huyền lực hùng hậu của Phó Ân Kiệt trực tiếp vỡ văng ra vô số đoạn, không đợi Phó Ân Kiệt kinh hãi kêu ra tiếng, chân phải của Vân Triệt đã bay lên, đá vào lồng ngực của hắn.
“Rầm” một tiếng, huyền lực phòng ngự của Phó Ân Kiệt giống như giấy vụn bị xuyên thủng, sáu cây xương sườn vang tiếng gãy, thân thể to lớn của hắn như một trái đạn pháo bay ngược về sau vài chục trượng, nặng nề đập vào lên vách chắn huyền lực ở phía sau, va chạm đến cả vách chắn huyền lực đều ngầm rung rung.
Thân thể Phó Ân Kiệt dọc theo vách chắn huyền lực trượt xuống dưới đất, ngồi phịch gục ở trên mặt đất, đã ngất đi.
Tay không làm gãy đao, một kích bại kẻ địch, tất cả, chỉ trong chớp mắt. Tất cả những người nhìn chăm chú vào đây đều nghẹn giọng, ngay cả trọng tài cũng không kịp phản ứng.
- Hừ!
Vân Triệt nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng, ngó cũng không thèm ngó Phó Ân Kiệt một cái, mặt không biểu cảm đi xuống luận kiếm đài.
Lúc này trọng tài mới như từ trong mộng mới tỉnh, chạy nhanh tuyên bố:
- Thương Phong hoàng thất Vân Triệt thắng!