Mạch Bi Trần tiếp tục nói: “Ta sẽ tự mình tới Tây Vực, phía đông giao cho các ngươi.”
Vừa nói, bóng dáng của hắn đã bay về phía tây, trông vô cùng quả quyết, mà giọng điệu lạnh lùng uy nghiêm của hắn cũng khiến cho linh hồn của sáu người kia run lên: “Thứ mà Uyên Hoàng muốn là cai trị, chứ không phải là thanh tẩy. Thuận ta thì sống, chống ta thì chết! Không được lạm sát, cũng không được phép ức hiếp những kẻ không có sức phản kháng!”
“Với tư cách là những người đi đầu, vinh quang của chúng ta sẽ trường tồn mãi qua hàng ngàn thế hệ. Đừng để vinh quanh tối cao ấy bị nhuốm bẩn bởi thứ dục vọng nhất thời!”
“Đừng khiến ta phải thất vọng!”
“Rõ!” Sáu người cung kính cúi đầu về phía tây, mãi cho đến khi khí tức của hắn hoàn toàn biến mất mới đứng thẳng dậy.
…
Bầu trời sao bao la, sáng ngời mà huyễn hoặc, không có lấy chút cát bụi vực thẳm cắn nuốt sinh mệnh, cũng không có lấy chút sương mù đen kịt của tàn hồn.
Đối với sinh linh của Thần Giới mà nói, đây chỉ là một thế giới trong nhận thức cơ bản nhất, thế nhưng đối với Mạch Bi Trần mà nói, đây lại là thứ chỉ tồn tại trong những giấc mơ tươi đẹp nhất trong cuộc đời này của hắn.
Bóng dáng của hắn bay vút về phía tây, tốc độ bất giác dần chậm lại. Hắn nâng bàn tay lên, mỗi một tấc không gian hay một sợi khí tức mà lòng bàn tay hắn tiếp xúc đến đều xa xỉ đến mức khiến hắn không dám hoàn toàn tin tưởng rằng đây là hiện thực chứ không phải là giấc mơ.
Tây Thần Vực đã gần trong gang tấc, khoảnh khắc long tức hỗn loạn hiện lên rõ ràng trong cảm nhận, lúc này bước chân của hắn mới dừng lại.
Hắn lẳng lặng nhìn về phía trời tây, ánh mắt vốn lạnh lùng bỗng chốc nhòe đi, sau đó bả vai hắn rung lên, thậm chí cả cơ thể hắn cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.
“Chân Nhi, Lung Nhi…” Hắn giang hai tay ra, lẩm bà lẩm bẩm như người mất hồn: “Các ngươi nhìn thấy chưa, một thế giới không có cát bụi vực thẳm… một thế giới không tồn tại chút cát bụi vực thẳm nào… Vi phụ không hề lừa các ngươi… Vi phụ làm được rồi… Vi phụ thực sự làm được rồi… Các ngươi nhìn thấy chưa…”
“Nếu như… Nếu như có thể sớm hơn vài năm… Nếu… như…”
Bên cạnh không có lấy một ai, hắn không kìm được nước mắt, khóc không thành tiếng.
…
Cuối cùng chấn động trong không gian cũng bắt đầu lắng xuống, sau đó dường như đã hoàn toàn ổn định lại.
Thế nhưng mây phù bao phủ vẫn nặng nề tới mức khiến người ta cảm thấy khó thở.
Thật ra Vân Triệt không hề cảm thấy xa lạ gì với loại chấn động không gian này.
Bắc Thần Vực, lúc hắn dùng việc hiến tế nguyên lực của bốn Tinh Thần để mở ra Thần Tẫn…
Nam Thần Vực, lúc Minh Thần Đại Pháo phát ra thần uy viễn cổ…
Và cả chấn động khiến hỗn độn như thể vỡ vụn, lúc Kiếp Thiên Ma Đế quay về…
Không còn gì phải nghi ngờ, thứ có thể tạo ra chấn động không gian, khiến thiên đạo run rẩy… chính là sức mạnh vượt qua giới hạn của thế giới hiện giờ.
Nó cũng vô tình phá tan chút niềm tin vào may mắn sau cùng của tất cả mọi người.
“Vân Triệt ca ca, làm thế nào bây giờ?” Thủy Mị Âm dùng một tay nắm chặt lấy cổ tay của Vân Triệt, một tay khác đã kẹp lấy Càn Khôn Thứ, khiến nó lóe lên thứ ánh sáng đỏ lập lòe.
“Thần lực còn lại của Càn Khôn Thứ còn có thể tiến hành mấy lần dịch chuyển không gian cự ly xa?” Trì Vũ Dao hỏi.
“Phải dựa vào phạm vi dịch chuyển nữa.” Thủy Mị Âm gấp gáp nói: “Nếu như là dịch chuyển tinh vực phạm vi nhỏ thì có thể tiến hành khoảng hai mươi lần liên tiếp, thế nhưng nếu như dịch chuyển phạm vi lớn bao gồm rất nhiều người cùng một lúc thì có lẽ chỉ mấy lần là đã tiêu hao hết thần lực.”
Mà việc dịch chuyển vượt tinh vực như năm đó đã không còn có thể thực hiện được nữa.
“…” Trì Vũ Dao không nói tiếp, chờ đợi câu trả lời của Vân Triệt.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu như thật sự lựa chọn rút lui thì với tính cách của Vân Triệt, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn rời đi một mình.
Vả lại với tính cách và thân phận Vân Đế hiện giờ, hắn thật sự sẽ đưa ra lựa chọn như vậy ư?
“Ma Hậu,” Cuối cùng Vân Triệt cũng lên tiếng: “Truyền âm xuống các vực, theo dõi động tính của bọn chúng. Nếu như đụng độ, tuyệt đối không được phản kháng lại.”
“Ta hiểu rồi.” Trì Vũ Dao gật đầu, biểu cảm trên gương mặt không hề có chút ngạc nhiên nào.
“Ngoài ra dưới tình huống này, có hai người đã không thể tiếp tục tín nhiệm được nữa.” Vân Triệt lại nói.
Trì Vũ Dao mở miệng, chậm rãi nói ra hai cái tên kia: “Kỳ Thiên Lý, Thương Thích Thiên.”
“Người trước xưa nay gặp sao hay vậy, tự bảo vệ mình, tuân theo kẻ mạnh; người sau… nếu như không có tai ương đến từ vực thẳm, hắn sẽ là con chó trung thành nhất, mà nay lại cắn cả chủ nhân!”
Hiện giờ, Kỳ Lân Giới do Kỳ Thiên Lý dẫn dắt trở thành nơi đứng đầu Tây Vực, còn Thương Thích Thiên là thủ lĩnh của Duy Tự Giả, nanh vuốt mở rộng khắp cả Thần Giới.
Bọn họ đều là những người được Trì Vũ Dao giao phó trọng trách và quyền lực, thế nhưng dù cho có như thế nào đi chăng nữa ngay cả nàng cũng không ngờ được đến lúc này…
“Vân Triệt!?” Quân Tích Lệ đột ngột ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ ngươi định…”
Hết chương 2182.