Vân Triệt bình tĩnh nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của nàng: “Trời giáng tai ương, đế vương không đánh mà chạy, đây là nỗi nhục nhã vĩnh viễn không thể rửa sạch. Hậu thế của ta, tất cả mọi người bên cạnh ta đều sẽ…”
“Không! Không được… Không được!” Quân Tích Lệ lắc đầu nguầy nguậy, ngón tay nắm lấy bàn tay Vân Triệt siết chặt đến mức trắng bệch: “Vân Triệt, ngươi nghe đây, ta tận mắt nhìn thấy sư tôn chết dưới tay bọn chúng. Nỗi hận của ta với chúng còn lớn hơn ngươi gấp trăm ngàn lần.”
“Thế nhưng bọn chúng tuyệt đối không phải là loại người mà chúng ta có thể đối đầu trực diện, điều này không hề liên quan đến tôn nghiêm hay danh dự hết! Ngươi chỉ tạm thời né tránh, không phải là chạy trốn, mà là bảo vệ chút hy vọng duy nhất. Ngươi… có thể làm được, đúng không?”
“…” Ánh mắt của Trì Vũ Dao chầm chậm quét qua Quân Tích Lệ, trong lòng thầm than một tiếng: Quả nhiên lại thêm một người nữa.
Nếu như không phải đang ở trong tuyệt cảnh nguy hiểm đến nhường này, với tính tình cực kỳ kiêu ngạo và bướng bỉnh của mình, có lẽ Quân Tích Lệ vĩnh viễn sẽ không bộc lộ cảm xúc như vậy trước mặt Vân Triệt.
Nhưng khi đối mặt với Tiểu Kiếm Quân lần đầu đi đến bờ vực cảm xúc sụp đổ, bất kể là biểu cảm hay là ánh mắt của Vân Triệt thì đều bình tĩnh đến mức đáng sợ. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Quân Tích Lệ, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi nộp mạng chỉ vì cái gọi là tôn nghiêm của đế vương đâu. Mặc dù những kẻ đó rất khủng bố, thế nhưng ta…”
Hắn hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Chưa chắc đã không có thực lực đánh một trận.”
“Nếu như thật sự không thể làm gì, vậy thì dùng thần lực không gian của Càn Khôn Thứ rời đi là được.” Trì Vũ Dao cũng bình tĩnh tiếp lời.
“… Ừm.” Thủy Mị Âm khẽ gật đầu. Nàng hiểu rõ, Vân Triệt một khi quyết, Trì Vũ Dao còn thuận theo, nàng có nói thêm gì cũng vô dụng.
“Vả lại, chúng ta mới nghĩ sâu xa quá, có lẽ sự việc chưa chắc đã hỏng bét như chúng ta tưởng tượng.”
Vân Triệt: “…”
“Kẻ ngoại lại? Không, chúng ta chỉ đang quay về nơi chúng ta nên trở về mà thôi.”
Trì Vũ Dao thuật lại lời nói của bóng đen tới từ vực thẳm kia trong ký ức thuộc về Quân Tích Lệ một lần nữa. Trong mắt nàng lóe lên vẻ âm u, miệng chậm rãi nói: “Trong thời đại chư thần, sức mạnh của thần quá mạnh, cho nên chắc chắn trận chiến giữa các vị thần sẽ khiến trời long đất lở, ngay cả khi ngã xuống, sức mạnh mà chân thần tản ra cũng sẽ dẫn đến kiếp nạn đồ thán. Bởi vậy trong ghi chép, thời điểm xử quyết những Thần Ma phạm tội không thể dung thứ, hai tộc Thần Ma đều sẽ thường lựa chọn ném xuống vực thẳm hư vô, biến mọi thứ thành hư vô, từ đó tránh được tai họa.”
“Nếu như vực thẳm hư vô đã xảy ra thay đổi từ lâu, vậy thì nó đã không còn là một thế giới hủy diệt thuần túy nữa. Vậy thì, những chân ma và chân thần bị ném xuống vực thẳm hư vô trong thời đại viễn cổ cũng có khả năng không bị vực thẳm chôn vùi, mà là sinh ra một bộ phận Thần Ma dựa vào cơ thể thần hay ma của mình để sinh tồn trong vực thẳm đã thay đổi, hơn nữa còn đời đời truyền thừa.”
“Hay nói cách khác, rất có khả năng những người kia không phải sinh ra từ vực thẳm, mà là hậu duệ của thần và ma phạm trọng tội trong thời đại viễn cổ.”
“Mà xét cho cùng thì bản chất của vực thẳm cũng là thế giới hủy diệt, dù cho có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể hoàn toàn loại bỏ hoàn toàn nguyên tố hủy diệt. ‘Cát bụi vực thẳm’ mà bọn chúng nhiều lần nhắc đến rất có khả năng chính là sức mạnh hủy diệt vẫn luôn tồn tại. Tất nhiên, môi trường sinh sống của thế giới vực thẳm cũng vô cùng khắc nghiệt, bởi vậy sinh của của vực thẳm mới luôn muốn dốc sức mở ra thông đạo giữa thế giới bên ngoài và vực thẳm hư vô, sau đó đặt chân đến một vùng đất không có sức mạnh hủy diệt.”
“Mà nay, bọn chúng thành công rồi.”
“Tuy rằng đây chỉ là phỏng đoán của ta,” Trì Vũ Dao nói: “Thế nhưng hành vi và lời nói của bảy người kia đều rất phù hợp với điều đó.”
“Hậu duệ của… Thần Ma viễn cổ?” Lời nói của Trì Vũ Dao khiến cho mọi người lập tức nhớ lại rất nhiều câu từ kỳ quái của những kẻ kia.
“…” Vân Triệt hơi biến sắc, những lời mà Trì Vũ Dao nói hoàn toàn giống với những gì mà trong lòng hắn nghĩ.
Thời đại viễn cổ, chân thần mang tội danh không thể tha thứ thường bị chôn vùi trong vực thẳm hư vô. Thậm chí… trong Long Thần Bí Điển của Long Thần Giới còn ghi chép rõ lại rằng, ngay cả nhi tử của Tru Thiên Thần Đế Mạt Ách là Mạt Tô, cũng bị Mạt Ách tự tay ném xuống vực thẳm hư vô.
Một vực thẳm hư vô vốn dĩ chỉ tồn tại hư vô và hủy diệt, nay lại xuất hiện mấy cường giả cực kỳ khủng bố, khiến Vân Triệt không thể không liên tưởng tới những chân thần đáng lẽ đã bị chôn vùi của thời đại viễn cổ.
Rất lâu trước đây, vực thẳm hư vô bắt đầu vô thanh vô thức sinh ra biến đổi, cuối cùng còn tạo ra tai ương đáng sợ, hơn nữa còn bùng phát vào ngày hôm nay.
Hơn nữa chỉ có bảy người, chỉ là người đi đầu… Tất cả, chỉ mới bắt đầu mà thôi.
“Nếu như thật sự coi nơi đây là cố hương, là một vùng đất mới cho phép rời khỏi vực thẳm, vậy thì khả năng cao là bọn chúng sẽ không giày xéo và phá hủy quá mức.”
“Có điều,” Nàng nhìn Vân Triệt: “Điều này chẳng khác nào là chút may mắn trong nỗi bất hạnh đối với vận mệnh của thế gian hiện giờ, thế nhưng đối với ngươi mà nói thì lại khác.”
Lúc này, Vân Triệt hơi xoay người, phía trước hắn xuất hiện huyền quang lập lòe, tạo thành một huyền trận truyền âm cỡ nhỏ.
Hết chương 2183.