“Ngươi!” Thiên Diệp Ảnh Nhi chỉ kịp thốt lên một tiếng kinh sợ, sau đó lập tức bị thứ sức mạnh băng giá khổng lồ đến từ Mộc Huyền Âm nhanh chóng đẩy ra xa.
Trong tầm mắt nhìn lại, bóng dáng của Mộc Huyền Âm lướt đi xa trong nháy mắt hệt như một ngôi sao rơi màu lam băng đang bay về phía vết nứt màu đen kịt ngày một tới gần.
Ting!
Hàn quang biến mất hệt như ngàn vạn ngôi sao đồng thời vỡ tan, tỏa ra chút ánh sáng vô tận còn lại, nhưng cuối cùng cũng chặn được thế tấn công của Nam Chiêu Minh.
Thế nhưng sau một nhịp thở, ánh hào quang hoàn toàn bị nhấn chìm bởi màn sương mù đen kịt, sau đó là tiếng hừ trầm thấp phẫn nộ của Nam Chiêu Minh vang lên, Tuyết Cơ Kiếm rời khỏi bàn tay ngọc đẫm máu của chủ nhân trong tiếng rên rỉ đau đớn, Mộc Huyền Âm hệt như một con bướm mất sức bay ngược lại, từng vệt máu thê lương nở bung trên vạt áo trắng tuyết của nàng.
Xung quanh Vân Triệt có quá nhiều người ghét Thiên Diệp Ảnh Nhi, thậm chí còn có người hận không thể xé xác nàng ta thành trăm ngàn mảnh.
Song lại có hai người vẫn luôn mang trong mình lòng biết ơn sâu sắc với Thiên Diệp Ảnh Nhi… một là Trì Vũ Dao, một là Mộc Huyền Âm, lý do cũng tương tự nhau.
Trong hoàn cảnh như vậy, có lẽ cũng chỉ có hai người bọn họ cam tâm tình nguyện hy sinh bằng tính mạng của mình.
Nếu như Thiên Diệp Ảnh Nhi đủ lý trí, hoặc là ích kỷ và tuyệt tình, hẳn là nàng sẽ nắm chắc lấy cơ hội mà Mộc Huyền Âm đã đánh đổi bằng cả tính mạng, cao chạy xa bay bằng tốc độ nhanh nhất.
Thế nhưng nàng của hiện giờ đã sớm không còn lạnh lùng như trước đây.
Nàng xoay người lại, phóng thích toàn bộ huyền lực hắc ám, cố gắng chống lại sức mạnh mà hai vị Phạm Tổ và Mộc Huyền Âm thi triển trên người nàng. Nàng phất tay, Thần Dụ bắn ra, một vệt kim quang xuyên qua không gian bị bao trùm bởi hắc quang, cuốn về phía Mộc Huyền Âm.
Ở khoảng cách gần như cực hạn, Thần Dụ quấn chặt lấy vòng eo thon thả của Mộc Huyền Âm, kéo về phía nàng.
“Hầy!” Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc đồng thời phát ra một tiếng than thở vừa nặng nề, vừa cảm khái.
Mặc dù đã rất lâu rồi không xuất hiện trên thế gian này, thế nhưng bọn họ vẫn luôn chứng kiến quá trình trưởng thành của Thiên Diệp Ảnh Nhi… Trong vài năm ngắn ngủi này, nàng thật sự đã hoàn toàn thay đổi.
“Ngu xuẩn!” Nam Chiêu Minh phất tay xua tan hàn băng xâm nhập vào cơ thể mình, sau đó tỏ vẻ trào phúng như thể xem được kịch hay: “Lưu luyến nhau đến như thế, làm sao ta có thể không thành toàn cho các ngươi đây!”
Hắn đột ngột xoay người lại, phát ra một tiếng hét trầm thấp, sau đó cùng với việc sương đen trên cơ thể hắn tản ra, không gian vốn dĩ đã lờ mờ nay lại càng tối đen hơn, mà không gian phía trước hắn cũng đột nhiên như bị một bàn tay khổng lồ vô hình mạnh mẽ kéo đi, tầng tầng lớp lớp liên tục vỡ vụn, hắc quang đáng sợ ầm ầm cuốn về phía Mộc Huyền Âm như chực chờ nuốt chửng nàng.
Cuối cùng sức mạnh trên cơ thể cũng bị phá bỏ từng lớp một, Thiên Diệp Ảnh Nhi khó khăn dừng lại, sau đó cuốn theo Thần Dụ bay về phía Mộc Huyền Âm, chặn đứng không gian hắc ám sắp sửa nuốt chửng Mộc Huyền Âm ở phía trước. Nàng vung ngược Thần Dụ ra, dùng máu của Ma Đế để thúc đẩy thần lực hắc ám bộc phát một cách vội vàng.
Xoẹt…
Thần Dụ xé rách không gian, sức mạnh hắc ám đến từ Nam Chiêu Minh bị cưỡng chế cắt đứt, thế nhưng rốt cuộc Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn không thể chống lại toàn bộ sức mạnh này. Nàng rên lên một tiếng, cố gắng đứng vững, ôm lấy Mộc Huyền Âm bị trọng thương bay lùi về phía sau.
Mà lúc này đây, thứ sức mạnh vốn nên truy đuổi để khiến hai người hoàn toàn rơi vào cảnh tuyệt vọng lại đột nhiên khựng lại ở nơi đó.
Bàn tay của Nam Chiêu Minh dừng lại giữa không trung, phía sau, Nam Chiêu Quang vốn đang xem kịch hay, khinh thường không thèm ra tay lại tỏ vẻ hoang mang, mà bốn tên kỵ sĩ tùy tùng ở phía sau cũng sửng sốt đứng im ở nơi đó, đôi mắt đông cứng lại một hồi lâu.
Thất khiếu của Thiên Diệp Ảnh Nhi rỉ máu, huyền lực hộ thân – thứ thường ngày lơ lửng trước người nàng cũng tiêu tan hơn nửa, mà lớp huyền quang mờ ảo che khuất dung nhanh của nàng đã hoàn toàn biến mất.
Dung mạo thật sự của nàng cũng lọt vào tầm mắt của sáu người một cách hoàn chỉnh.
Dù xanh xao, dù đổ máu, nàng vẫn là Thần Nữ Phạm Đế xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đủ để khiến bất cứ nam tử, hay thậm chí là nữ tử nào cũng bị mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo.
Cho dù là kẻ mạnh tới từ bên ngoài thế giới, vượt qua giới hạn cao nhất của thế gian này như Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang.
“Thế giới này… còn có nữ nhân như vậy…” Một tên kỵ sĩ tùy tùng lẩm bẩm nói.
“Ực!” Yết hầu của một tên kỵ sĩ tùy tùng khác liên tục nhấp nhô lên xuống: “Quả đúng là có thể so sánh với… Thần Nữ Thải Ly …”
Bốn chữ “Thần Nữ Thải Ly” khiến Nam Chiêu Quang trong cơn sững sờ đột nhiên tỉnh táo lại. Hắn nhíu mày, tức giận quát lên: “Thứ ngu xuẩn! Thần Nữ Thải Ly xinh đẹp tuyệt thế vĩnh hằng, là vị thần cao quý của tương lai! Sao ngươi dám so sánh nàng với một nữ nhân của thế giới thấp hèn này!”
Tiếng quát này khiến cho bốn tên kỵ sĩ tùy tùng đều như tỉnh lại từ cơn mơ, mà tên kỵ sĩ tùy tùng ngoài cùng bên phải cũng lập tức quỳ mạnh xuống đất, sợ hãi nói: “Thuộc hạ lỡ lời! Dù thuộc hạ có ngu xuẩn và to gan gấp ngàn lần đi chăng nữa cũng tuyệt đối không dám đánh đồng nàng ta với Thần Nữ Thải Ly…”
Hết chương 2194.