Trong khi đó, hai bóng dáng già nua hệt như chim ưng lại lao tới phía trước, hai luồng sức mạnh toàn lực bộc phát tạo nên một màn chắn vô hình.
Khoảnh khắc giáp mặt với những kẻ đáng sợ ở khoảng cách gần, bọn họ mới biết rằng bản thân đã mắc sai lầm lớn đến mức nào khi không cố gắng ngăn cản Thiên Diệp Ảnh Nhi tới đây.
Bọn họ không mong có thể đẩy lùi đối phương được nửa phần, chỉ mong có thể tạo thành chút cản trở ngắn ngủi, tranh thủ một con đường sống cho Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Người của thế giới bên ngoài…
Bọn họ vốn cho rằng dòng dõi Phạm Đế còn sót lại sau trận đại kiếp sẽ nhận được một cuộc sống an nhiên vĩnh hằng trên thế giới mà Vân Triệt hoàn toàn kiểm soát, tiếp đó sẽ trở lại đỉnh cao như trước đây sau vạn năm.
Thế nhưng mới chỉ vỏn vẹn vài năm…
“Ha ha ha ha.” Nam Chiêu Minh vừa liếc mắt đã nhìn thấu được ý đồ của bọn họ, bèn ngửa đầu cười lớn: “Chạy trốn? Lựa chọn sáng suốt đấy, đáng tiếc… kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao!”
Trong tiếng cười lớn, Nam Chiêu Minh duỗi cánh tay trái ra, dùng một tay nghênh chiến với hai người. Phạm Đế Thần Lực của Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc hoàn toàn bùng nổ, mái tóc của bọn họ tung bay, đôi đồng tử phóng ra kim quang mạnh mẽ, hai luồng kim quang ngưng tụ sức mạnh tuyệt đối bộc phát, bắn về phía Nam Chiêu Minh hệt như một ngôi sao màu vàng chói lọi.
Đúng lúc này, Nam Chiêu Minh đã ra tay đột nhiên toàn thân cứng đờ, ánh mắt vốn dĩ chứa đầy vẻ khinh thường đột nhiên như bị kim đâm, đồng tử lập tức co rút lại tới cực hạn, sau đó lại phóng to ra như thể sắp nổ tung.
Mà kèm theo đó là vẻ hoảng sợ rõ ràng…
Nỗi sợ hãi tột độ tựa như có thể xé rách linh hồn một cách tàn nhẫn.
Cho dù là Thái Sơ Long Đế hay là sư đồ Kiếm Quân khi gặp phải những kẻ đến từ bên ngoài thế giới như bọn họ thì cũng không để lộ ra vẻ hoảng sợ đến như vậy.
Hơn nữa không chỉ có Nam Chiêu Minh, ngay cả Nam Chiêu Quang và bốn tên kỵ sĩ tùy tùng phía sau cũng trở nên vô cùng kinh hãi, hai tên kỵ sĩ tùy tùng trong số đó còn toàn thân run lẩy bẩy, hai đầu gối mềm nhũn khuỵu xuống đất.
Ầm ầm!!
Hai vệt kim quang vốn không thể gây chút uy hiếp nào cho Nam Chiêu Minh, vốn đã phải bị chôn vùi dưới một tay của hắn, giờ đây lại vững vàng đánh vào lồng ngực của hắn.
Dưới nỗi sợ hãi, sức chống cự toàn thân hắn hoàn toàn biến mất. Trong ánh kim quang chói lòa, Nam Chiêu Minh hộc máu, cơ thể lăn lộn hệt như bị một cơn gió cuốn đi.
Hai vị Thiên Diệp đều không ngờ tới được cảnh tượng này, cho nên đều nhất thời sửng sốt, ngay cả bóng dáng đang chạy trốn của Mộc Huyền Âm và Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng hơi chậm lại.
Thế nhưng ngay lập tức, một bàn tay như thể vươn ra từ hư không, áp chặt vào sau lưng của Nam Chiêu Minh, nhanh chóng loại bỏ toàn bộ sức mạnh đang bao trùm lấy hắn.
“Đừng để bị dọa.”
Nam Chiêu Quang thu tay lại, sắc mặt của hắn cũng chẳng dễ nhìn, trong đôi mắt vẫn còn sót lại chút sợ hãi, song rất nhanh đã bình tĩnh lại:
“Có lẽ bọn chúng là người kế thừa sức mạnh của Phạn Thiên Thần tộc. Trong tin tức mà kẻ ngoại lai mang tới có nhắc đến điều này, cho nên sức mạnh của bọn chúng mới…”
Thật ra không cần Nam Chiêu Quang nhắc nhở, hành động trước đó của Nam Chiêu Minh hoàn toàn là phản xạ có điều kiện dưới nỗi sợ hãi tột độ, đợi đến khi lý trí quay trở lại thì hắn cũng sẽ tự khắc nhanh chóng lui về.
Nam Chiêu Minh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt và giọng nói đều trở nên âm u: “Ta biết. Hừ! Khiến ta để lộ ra dáng vẻ xấu xí này, hai kẻ già nua các ngươi…”
“Đợi đã!”
Nam Chiêu Quang lại đưa tay ra, đè cánh tay tụ đầy sương đen và tức giận của Nam Chiêu Minh lại: “Chỉ có bọn họ là chúng ta tuyệt đối không thể tự tiện giải quyết. Nếu không… nhỡ đâu…”
Nam Chiêu Minh lúc đầu chau mày, sau đó đột nhiên phải ứng lại, trên trán lập tức toát mồ hôi lạnh, sát ý với hai vị Thiên Diệp cũng nhanh chóng biến mất.
“Vậy thì cứ phế bỏ hai nữ nhân kia trước đã!”
Cơn giận dữ của bọn họ với hai vị Thiên Diệp nhanh chóng chuyển hướng, bóng dáng của Nam Chiêu Minh lặng lẽ mờ dần trong tiếng hầm hừ.
Một bóng đen xuyên qua người hai vị Thiên Diệp với tốc độ vượt qua giới hạn và nhận thức của thế giới này, nhanh đến mức mạnh mẽ như Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc cũng khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy được một cái bóng hư ảo như có như không.
Xoẹt!
Hư không như thể bị xé toạc bởi một vết nứt đen kịt lóe qua, hơn nữa vết nứt đó còn lan rộng về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi và Mộc Huyền Âm – nơi vốn dĩ vô cùng xa xôi, nay lại bị thu hẹp khoảng cách với tốc độ khiến người ta tuyệt vọng.
Áp lực phía sau lưng càng ngày càng nặng nề, nặng nề đến mức khó thở. Mộc Huyền Âm liếc đôi mắt lạnh lùng, đột nhiên đánh một chưởng vào sau lưng Thiên Diệp Ảnh Nhi, sau đó tự mình lướt trên một vệt hàn quang chói mắt, đâm ngược về phía Nam Chiêu Minh mà nàng vốn dĩ không thể chống lại.
Hết chương 2193.