Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2100 - Chương 2192. Cơn Thịnh Nộ Của Đế Vương

Chương 2192. Cơn thịnh nộ của đế vương
Chương 2192. Cơn thịnh nộ của đế vương

Nàng biết, Vân Triệt nhất định sẽ nghe thấy âm thanh này, cũng có thể hiểu rõ được âm thanh linh hồn kiểu mệnh lệnh chứa đựng trong đó:

Vân Triệt, đừng xuất hiện!

Trong tiếng kêu dài, cơ thể nàng và bóng dáng Băng Hoàng hòa làm một thể, Tuyết Cơ Kiếm như dải cầu vồng, huyền trận Đoạn Nguyệt Hủy Thương hiện lên, quả quyết đâm thẳng về phía chưởng ảnh màu đen kịt đã được định trước là không cách nào có thể thoát khỏi.

Xoẹt…

Hắc ám dữ tợn, băng tuyết chói lọi, trong âm thanh cuồng bạo bén nhọn không gì sánh được, một vầng sáng màu lam băng giá mà chói lọi như thể một ngôi sao nổ tung trên nền trời đêm, bao trùm lấy bóng tối, lan ra vô số các tinh thần tinh giới ở xung quanh.

Đây là lần cảnh báo thứ hai của nàng với Vân Triệt.

Đồng tử của Nam Chiêu Minh kịch liệt co rút lại trong ánh hàn quang chói mắt, cánh tay đang vươn ra của hắn run rẩy dữ dội, lòng bàn tay đột nhiên bị đâm thủng thành một lỗ máu dưới sự phản phệ, máu đen bắn tung tóe.

“Chậc… Nữ nhân này!” Nam Chiêu Minh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi.

Đây là đòn đánh mạnh nhất mà Mộc Huyền Âm triệt để phóng thích Băng Hoàng Thần Lực, chấn động thế gian.

Thế nhưng dưới cách biệt sức mạnh khổng lồ, ánh sáng chói mắt của băng tuyết chỉ kéo dài mấy nhịp thở rồi nhanh chóng dập tắt, bị thứ sức mạnh hắc ám đến từ Nam Chiêu Minh nuốt chửng, từng tầng một bị tiêu diệt.

Biểu cảm vặn vẹo của Nam Chiêu Minh không duy trì lâu, lỗ máu trong lòng bàn tay hắn nhanh chóng được lấp đầy bởi hắc ám. Ánh mắt của hắn xuất hiện thêm vài phần âm u… Phần tất yếu của việc giữ lại một cách hoàn chỉnh nữ tử có thể đem đến cho hắn bất ngờ thứ hai trước mắt này lại càng lớn hơn.

Tốc độ suy yếu của băng quang màu lam càng ngày càng nhanh, hắc ám lại một lần nữa bao trùm lấy hư không. Dần dà, băng quang quanh người Mộc Huyền Âm cũng trở nên ảm đạm. Cùng với sự di chuyển đột ngột bàn tay nhuốm máu của Nam Chiêu Minh, cơ thể của nàng khẽ run lên, hào quang của Tuyết Cơ Kiếm hoàn toàn biến mất, gần như một nửa bóng dáng lập tức bị bóng tối bao phủ.

“Cũng coi như là một màn giãy giụa đặc sắc,” Nam Chiêu Minh khen ngợi: “Đáng tiếc…”

Đúng lúc này, một âm thanh bén nhọn vọng tới từ phía xa, hai luồng huyền lực vô cùng mạnh mẽ ập đến tới tấp, ngăn cản thứ sức mạnh hắc ám sắp nuốt chửng Mộc Huyền Âm.

Cùng lúc đó, một vệt kim quang như sét đánh giữa trời đột ngột bay tới, quấn quanh cơ thể Mộc Huyền Âm. Khoảnh khắc tiếp xúc với Mộc Huyền Âm, vệt kim quang đó lại biến thành huyền quang hắc ám, sau đó hắc ám bùng lên, mạnh mẽ kéo Mộc Huyền Âm ra khỏi sức mạnh hắc ám của Nam Chiêu Minh.

Cơ thể của Mộc Huyền Âm được hắc quang kéo bay xa đi trăm dặm, mãi cho đến khi nàng đáp xuống bên cạnh một bóng người.

Mà nơi Mộc Huyền Âm đứng trước đó đã hóa thành một lốc xoáy màu đen kịt u ám hệt như vực thẳm vô tận.

Hắc quang biến mất, hiện ra bản thể của Thần Dụ. Nó không hề quay lại thắt lưng của chủ nhân, mà là xoay quanh cánh tay ngọc ngà, toàn thân là ánh vàng kim rực rỡ như thể một con rắn độc sẵn sàng ăn tươi nuốt sống con người bất cứ lúc nào.

Thiên Diệp Ảnh Nhi!

Vân Triệt yêu cầu nào không được phép hành động dù cho có chuyện gì xảy ra, hiển nhiên nàng lại không chịu nghe lời.

Phía sau lưng nàng, Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc với áo bào tung bay cũng đang để lộ ra gương mặt nghiêm túc.

“Bọn chúng là ai!” Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng hỏi.

“Không nghe thấy lời cảnh báo của ta sao!” Lồng ngực của Mộc Huyền Âm phập phồng lên xuống, khóe miệng chảy máu: “Các ngươi không nên tới đây.”

“Hừ, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi quen biết ta sao?” Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc đôi mắt âm u, hỏi lại một lần nữa: “Bọn chúng là ai!?”

“Người đến từ thế giới bên ngoài!” Giọng nói của Mộc Huyền Âm lạnh thấu đến xương tủy. Nàng dùng tiếng phượng kêu và băng quang để cảnh báo cho thế nhân, thế nhưng hiện giờ… không chỉ nàng, ba người nhà Thiên Diệp cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn này.

Câu trả lời của nàng khiến Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc vừa kinh hãi vừa thả lỏng.

“Ha ha ha!” Nam Chiêu Quang liếc mắt nhìn lòng bàn tay phải bị thương của Nam Chiêu Minh, thản nhiên cười rồi nói: “Bốn người có khí tức mạnh nhất Thần Vực này đã tới đông đủ, quả đúng là không còn chuyện gì tốt hơn.”

“…” Khi thật sự tới gần những kẻ này, sự chấn động trong nội tâm của Thiên Diệp Ảnh Nhi còn mãnh liệt hơn gấp trăm ngàn lần. Nàng vừa định mở miệng, bên tai đã vang lên giọng nói lạnh lẽo của Mộc Huyền Âm: “Cố gắng chạy trốn… Không có lựa chọn nào khác đâu.”

“Ngâm Tuyết Thần Đế nói không sai.”

Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc lặng lẽ tiến lên phía trước, giọng nói của Thiên Diệp Vụ Cổ vẫn nhàn nhạt như khói: “Tai họa tới từ bên ngoài này hư ảo hệt như một giấc mộng. Thần đế, vì Phạm Đế ta… Không, vì dòng dõi Thiên Diệp ta, xin hãy tự bảo vệ mình.”

Giọng nói vẫn còn đang văng vẳng bên tai, song một luồng sức mạnh bàng bạc đã đột nhiên ập tới, đẩy văng Thiên Diệp Ảnh Nhi và Mộc Huyền Âm ra xa.
Hết chương 2192.
Bình Luận (0)
Comment