Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 211 - Chương 212: Thắng Liên Tiếp!

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_212" class="block_" lang="en">Trang 106# 2

 

 

 

Chương 212: Thắng liên tiếp!



Nhìn thấy đối thủ là Vân Triệt, Lôi Chấn Thiên rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó cười ha hả lên:

- Không nghĩ tới, đối thủ đầu tiên của ta hôm nay lại là tiểu tử ngươi, xem ra ngươi con đại hắc mã này, lập tức sẽ biến thành ngựa chết. Lấy ra vũ khí của ngươi đi!

- Vậy phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh này hay không.

Vân Triệt thản nhiên nói.

Nếu như đối phương là người cao hơn hắn mấy cấp thì cũng thôi, nhưng lời này đến từ một người chỉ có Chân Huyền cảnh, không thể nghi ngờ khiến cho hắn giận dữ, không nói lời vô ích, song chùy vung lên, cuốn lấy hai luồng ba đào hung mãnh lạ thường, đánh thẳng tới trước ngực Vân Triệt.

Phích lịch song chùy của Lôi Chấn Thiên mỗi một cái đều nặng tới tám trăm cân, nhưng vung lên ở trong tay hắn lại vô cùng nhẹ nhàng, tiếng gió nổi lên lại càng đặc biệt nặng nề.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!

Sáu chùy liên hoàn vô cùng hung ác, toàn bộ được Vân Triệt lấy mu bàn tay đỡ, tiếng va chạm dày đặc kia hoàn toàn không giống như va chạm giữa thân thể và búa tạ, mà giống như búa tạ đánh nện lên tảng đá. Sáu chùy này xong, sắc mặt Lôi Chấn Thiên thay đổi, hai phích lịch song chùy này cộng lại một ngàn sáu trăm cân, hơn nữa thần lực trời sinh của mình, lại bị đối phương liên tục dùng tay không đón được!

Hơn nữa sau khi đón xong, mu bàn tay hắn đừng nói bị thương, ngay cả vết đỏ cũng không lưu lại.

Thân thể hắn chẳng lẽ làm bằng sắt hả?!

Ta cũng không tin, ngươi vẫn luôn có thể tiếp tục chống đỡ được!!

Ánh mắt Lôi Chấn Thiên âm trầm, huyền lực toàn thân điên cuồng lưu động, thân thể nhanh chóng xoay tròn như phong hỏa luân, kéo theo phích lịch song chùy giống như gió bão đánh vào Vân Triệt, cái sau hung ác hơn cái trước.

Rầm rầm rầm rầm…

Thời gian mấy hô hấp, mấy chục chùy điên cuồng nện xuống, lại vẫn không dính vào một chút góc áo của Vân Triệt, toàn bộ bị hắn lấy mu bàn tay đón đỡ. Lôi Chấn Thiên càng đánh càng kinh hoảng, cuối cùng gầm to một tiếng, huyền công tông môn có khuynh hướng bùng nổ trong nháy mắt:

- Phích lịch lôi đình!!

Phích lịch song chùy bỗng nhiên đồng thời đánh xuống, lực áp bách đủ cường đại hơn lúc trước mấy lần, Vân Triệt nhướng mày, không đón đỡ, thân thể nhanh chóng tránh ra sau ba thân, sau khi song chùy đánh hụt, bỗng nhiên chạm vào nhau, một tia sét đánh mang theo lôi điện có mật độ cực cao chợt tóe ra, đánh thẳng vào mặt Vân Triệt.

Rắc rắc!

Một tia sấm sét san bằng mặt đất nổ tung trong động tĩnh đinh tai nhức óc, đánh cháy đen một mảng lớn mặt đất, mà Vân Triệt đã nhảy lùi ra sau rất xa, lúc rơi xuống, cánh tay vung lên, Bá Vương cự kiếm đã được hai tay hắn cầm trước người.

Trận bài vị chiến này, hắn cuối cùng lấy ra trọng kiếm.

- Má nó! Kiếm thật lớn! Đây chính là vũ khí của hắn?

- Chẳng lẽ là trọng kiếm trong truyền thuyết? Hắn thế mà lại lấy trọng kiếm làm vũ khí? Hắn vung lên được sao?

Trọng kiếm của Vân Triệt vừa ra, nhất thời gây ra một mảng lớn ngạc nhiên và tiếng bàn luận xôn xao. Ở trên luận kiếm đài, sắc mặt Lôi Chấn Thiên lại rung chuyển một trận, bởi vì hắn phát hiện, khi Vân Triệt cầm lấy trọng kiếm, cả người hoàn toàn thay đổi.

Trọng kiếm quá mức khổng lồ, cho dù sức nặng, hay về độ lớn nhỏ, đều rất khó khống chế. Nhưng mà, khi một thanh kiếm lớn như thế được Vân Triệt cầm trong tay, nhìn qua lại có vẻ hài hòa như vậy, không hề có một chút cảm giác không phù hợp, giống như chuôi kiếm này vì hắn mà sinh, hòa hợp một khối với hắn, không phải được hắn cầm trong tay, mà sinh trưởng ở trong tay hắn, vốn là một phần thân thể của hắn.

Khí tức của Vân Triệt, cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, lúc trước, hắn nhìn Vân Triệt trong bình thản mang theo một chút thần bí khó lường, nhưng không hề có mũi nhọn, nhưng lúc Vân Triệt cầm lấy trọng kiếm, hắn thế mà lại thấy được phía trước là một đỉnh núi cao lớn nguy nga không thấy được đỉnh, một cảm giác “Vốn không có khả năng chiến thắng” nhanh chóng nảy sinh trong lòng, khiến cho hai tay cầm song chùy của hắn càng lúc càng căng chặt, lại thật lâu không dám tiến lên.

Đây là quái thai gì… Vũ khí trọng kiếm này, ta đã từng thử, lại hoàn toàn không thể khống chế, chỉ có thể buông tha, người này chẳng những cầm trọng kiếm trong tay, hơn nữa lại còn có thể phù hợp với trọng kiếm đến trình độ này… Lấy đặc tính của trọng kiếm, cho dù là một thiên tài, cũng ít nhất phải trăm năm thậm chí mấy trăm năm mới có thể đạt tới cảnh giới này…

Vừa nghĩ, Lôi Chấn Thiên càng đổ mồ hôi đầy lưng.

- Đón một kiếm của ta!

Vân Triệt nhấc ngang trọng kiếm, thân thể thoáng lên một cái, khoảng cách năm trượng trong nháy mắt gần hơn. Lôi Chấn Thiên nhanh chóng thu lại tinh thần, hét lớn một tiếng, lực tập trung vào song chưởng, dốc hết toàn lực đón đánh… Trọng kiếm cầm trong tay lại di chuyển nhanh như vậy, nói không chừng, trọng kiếm này chính là ngoại hình vĩ đại, nhưng trọng lượng không hơn kiếm nhẹ bao nhiêu.

Khi phích lịch song chùy và Bá Vương cự kiếm chạm nhau, Lôi Chấn Thiên mới ý thức được suy nghĩ trong lòng hắn chỉ là một “Ảo giác” buồn cười. Từng luồng lực lớn dồi dào từ phía trước hắn truyền đến, khiến cho hai tay nắm chùy tính cả hai cánh tay trong nháy mắt mất đi tri giác, cả người hắn cũng như bị cuồng phong cuốn lấy, bay lên cao cao…

Rầm!!!

Lôi Chấn Thiên hung hăng đập vào vách chắn huyền lực phía sau, lăn lộn xuống, ngã đến đầu óc lộn xộn, hắn khó khăn lắm đứng lên, phích lịch song chùy trong tay đã sớm không biết ném đi đâu

- Còn đánh sao?

Vân Triệt nhẹ nhàng ngừng trọng kiếm trên đất, chỗ mũi kiếm chạm vào, luận kiếm đài vô cùng cứng rắn nứt ra một vết nứt. Nếu như hắn không lấy ra trọng kiếm, Lôi Chấn Thiên có thể miễn cưỡng đánh một trận với hắn, nhưng khi hắn cầm lấy trọng kiếm, Lôi Chấn Thiên chỉ là một khay đồ ăn.

Có thể nói, Vân Triệt tay không và Vân Triệt cầm lấy trọng kiếm, chiến lực tổng hợp lại hoàn toàn là hai mặt bằng khác nhau.

Nhớ tới một luồng lực lượng mới vừa rồi đủ để dời núi lấp biển, mặc dù Lôi Chấn Thiên không nhận bất cứ thương tổn mang tính thực chất gì, nhưng cuối cùng cũng không sinh ra được dũng khí tiếp tục chiến đấu, cúi đầu nói:

- Ta nhận thua… Chỉ bằng ngươi có thể khống chế được trọng kiếm mà ta liều mạng nỗ lực đều không thể khống chế được, ta đã thua tâm phục khẩu phục!

- Lôi Chấn Thiên nhận thua, Thương Phong hoàng thất Vân Triệt thắng!!

Mọi người chú ý tới cuộc tranh tài này, chờ xem Vân Triệt thảm bại lại một lần nữa hung hăng há hốc mồm. Thậm chí ngay cả Lôi Chấn Thiên, đều thua trên tay người đệ tử đến từ Thương Phong hoàng thất này, huyền lực mới chỉ có Chân Huyền cảnh cấp mười!!

Kết quả như thế, chỉ có thể dùng không thể tưởng tượng nổi để hình dung.

Trận thi đấu thứ hai của Vân Triệt, là một huyền giả hệ thương Linh Huyền cảnh cấp năm, lần này, Vân Triệt trực tiếp cầm trọng kiếm trong tay lên sân, ba lần đối mặt, liền đánh bay trường thương của đối thủ, lần đối mặt thứ tư liền đánh bay người đối mặt ra ngoài..

- … Thương Phong hoàng thất Vân Triệt thắng!

Trận thứ ba…

- … Thương Phong hoàng thất Vân Triệt thắng!

Trận thứ tư…

- … Thương Phong hoàng thất Vân Triệt thắng!

Trận thứ năm…

Trận thứ sáu…

Trận thứ bảy…

Trận thứ tám…





Trận đấu của Vân Triệt, độ chú ý được nhận đến càng lúc càng lên cao, càng về sau, chỉ cần hắn vừa lên luận kiếm đài, ngay cả luận kiếm đài khác có trận đấu của đệ tử tứ đại tông môn, tuyệt đại đa số ánh mắt, đều sẽ trực tiếp chuyên tới trên luận kiếm đài có hắn đang đứng, sau đó nhìn hắn thắng lợi… Thắng lợi… Thắng lợi… Lại thắng lợi… Vẫn là thắng lợi… Ánh mắt bọn họ nhìn về phía hắn cũng càng ngày càng thay đổi, kinh ngạc… Giật mình… Khiếp sợ… Kinh hãi… Đến cuối cùng đều gần như chết lặng.

Mỗi người bọn họ đều nhớ được ngày đầu tiên ở bài vị chiến, khi Vân Triệt lên đài khảo nghiệm huyền lực, tiếng cười vang vọng toàn trường, nhưng hiện giờ, hắn thế mà lại dùng từng trận lại từng trận, mỗi một trận đều có thể lấy thắng lợi đội nhãn “Không có khả năng” và “Kỳ tích” đáp lễ người cười nhạo hắn bằng từng lượt bạt tai vang dội.

Ngay từ đầu mỗi một trận tranh tài, mọi người đều sẽ cho rằng trận này hắn nhất định sẽ bị đánh bại, nhưng hắn vẫn như cũ sẽ thắng… Mọi người bắt đầu muốn nhìn hắn sẽ bại ở một trận, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn phải thất vọng rồi, tiểu tổ thi đấu vòng thứ nhất, Vân Triệt mười hai trận toàn thắng, hiện giờ tiểu tổ thi đấu vòng thứ hai hết trận này đến trận khác, hắn vẫn như trước một đường thắng đi tới, không để cho bọn họ đợi được một trận thua.

Nếu đây là huyền giả Linh Huyền cảnh đỉnh phong, hoặc cho dù có cấp sáu bảy, một đường thắng đi tới như vậy, mọi người sẽ tán thán, nhưng sẽ không thể cảm thấy không cách nào thừa nhận. Nhưng Vân Triệt này… Hắn thế mà lại chỉ có huyền lực chính là Chân Huyền cảnh! Một cảnh giới huyền lực mà bọn họ cho rằng vốn không xứng tham gia bài vị chiến.

Lại quét ngang lần lượt thiên tài tuyệt đỉnh Linh Huyền cảnh!

Cũng quét ngang nhận thức của bọn họ.

Theo trận thắng của Vân Triệt càng ngày càng nhiều, thần sắc của Tần Vô Thương càng ngày càng kích động. Khi trận đối chiến thứ mười của Vân Triệt thắng lợi, hắn kích động đứng từ trên chỗ ngồi lên, trong khoảnh khắc nước mắt tuôn trào đầy mặt… Bởi vì có mười trận thắng này, liền tính cho dù năm trận sau hoàn toàn bị đánh bại, bài vị cá nhân cũng đủ để tiến vào một trăm thứ hạng đầu! Bài vị thế lực của Thương Phong hoàng thất, càng có khả năng trực tiếp tiến vào đến tốp năm mươi thứ hạng!

Như vậy không chỉ phá vỡ lịch sử chưa bao giờ tiến vào một trăm thứ hạng đầu ở bài vị chiến của Thương Phong hoàng thất, hơn nữa còn hung hăng đánh vỡ!

Hai tay Thương Nguyệt che môi, cũng giống vậy đã nước mắt nhuộm đầy hai gò má. Nàng nhìn theo Vân Triệt từ trên luận kiếm đài đi xuống, tầm mắt trở nên càng ngày càng mông lung, trong lòng kêu lên từng lần một: Phụ hoàng, người nhìn thấy không? Vân sư đệ đã mang theo chúng ta xông vào một trăm thứ hạng đầu… Phụ hoàng, giấc mộng của người chân chính được thực hiện, Thương Phong hoàng thất chúng ta một lần nở mày nở mặt này, sẽ không bao giờ bị người nhạo báng… Phụ hoàng người nhìn thấy không… Nhìn thấy không…

Có người vui mừng, cũng có người nổi giận. Chỗ ngồi của Phần Thiên môn, mặt Phần Tuyệt Thành hoàn toàn âm trầm, phổi sắp bị chọc giận đến nổ. Hắn hiện giờ vô cùng hối hận vì bản thân đã đến Thiên Kiếm sơn trang này, bằng không cũng sẽ không tức giận đến cực điểm lại không cách nào tự mình động thủ, đè nén gần như muốn chết. Hắn muốn nhìn thấy Vân Triệt xấu mặt, muốn nhìn thấy hắn bị đối thủ bạo ngược, nhưng mà, hắn nhìn thấy lại là Vân Triệt hết lần này đến lần khác làm náo động, hết lần này đến lần khác kiếm được đủ tất cả ánh mắt, thậm chí đè hết nổi bật của đệ tử tứ đại tông môn xuống dưới.

Tiểu tổ thi đấu vòng thứ hai này, quả thật đã thành biểu diễn thi đấu cá nhân của hắn!!

- Đại ca, huynh hoàn toàn không cần vì một tiểu nhân vật như vậy tức giận đến như thế.

Phần Tuyệt Bích chậm rãi nói:

- Hắn có thể thắng đến bây giờ, đệ chỉ có thể nói là vận khí của hắn quá tốt rồi, tiểu tổ thi đấu vòng thứ nhất, được phân đến một tổ có thực lực kém cỏi nhất, vòng thứ hai này, chậc chậc, huynh nhìn hắn đều gặp được đối thủ cặn bã gì chứ? Cho tới bây giờ, mạnh nhất mới là Linh Huyền cảnh cấp sáu, nếu tùy tiện gặp phải đệ tử tông môn bài vị mười thứ hạng đầu nào đó, đã sớm bị đánh đến thân nương cũng không nhận ra.

- Hừ!

Phần Tuyệt Thành lườm hắn một cái:

- Khi đệ có năng lực Chân Huyền cảnh cấp mười, có thể chiến thắng đối thủ Linh Huyền cảnh cấp sáu sao!

Phần Tuyệt Bích nhất thời nghẹn lời, sau đó lại không gọi là gì bĩu môi nói:

- Nếu huynh nói như vậy, hắn thật đúng là một quái thai. Chỉ có điều bây giờ, đệ ngược lại hy vọng hắn tiếp tục thắng tới, luôn luôn thắng đến.. Thắng đến xếp hạng ba mươi hai thứ hạng đầu.

Ánh mắt Phần Tuyệt Thành chợt lóe:

- Đệ nói là?

- Ha ha! Nếu như hắn thật sự đứng vào ba mươi hai thứ hạng đầu, tiến vào đấu loại, lại bất hạnh gặp được đệ mà nói, chậc chậc…

Phần Tuyệt Bích liếm liếm khóe miệng, trên mặt lộ ra nụ cười như rắn độc:

- Đệ có rất nhiều biện pháp khiến cho hắn một quái thai này biến thành phế vật. Khoái cảm tự tay hủy diệt một quái thai cấp thiên tài, đại ca huynh cũng biết, đó là tuyệt vời không cách nào hình dung.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment