Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 212 - Chương 213: Khuynh Nguyệt Dưới Trăng

. ._107__1" class="block_" lang="en">Trang 107# 1

 

 

 

Chương 213: Khuynh Nguyệt dưới trăng



Dạ hắc phong cao, trăng mờ sao thưa, chính là thời cơ tốt để trộm đạo… A không, là trộm hương trộm ngọc.

Ngày mai sẽ là ngày thi đấu cuối cùng của tiểu tổ thi đấu vòng thứ hai, Vân Triệt mười chiến mười thắng đã ổn định tiến vào một trăm thứ hạng đầu, bản thân Vân Triệt ngược lại không cảm thấy gì, Tần Vô Thương lại vui vẻ quá mức rồi, từ buổi chiều đến buổi tối cái miệng kia liền cười chưa từng khép lại. Thương Nguyệt cũng tự nhiên hân hoan vô hạn, mà thừa dịp mỹ nhân hân hoan, xuống tay tự nhiên sẽ dễ dàng hơn.

Có khi, tối nay liền theo bản thân.

Vừa nghĩ đến đây, Vân Triệt nhất thời nở nụ cười dâm đãng, hắn từ trên giường nhảy xuống, vừa mới mở cửa chuẩn bị đi tới phòng của Thương Nguyệt, cửa phòng của hắn đột nhiên bị gõ vang, bên ngoài truyền đến giọng nói của Hạ Nguyên Bá:

- Tỷ phu, huynh ngủ rồi sao?

Thời gian không phải rất trễ, nhưng bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh. Bởi vì sợ quấy rầy đến hắn, Tần Vô Thương và Hạ Nguyên Bá chưa bao giờ tìm hắn vào buổi tối, trừ phi có chuyện gì quan trọng.

Vân Triệt đi qua mở cửa:

- Nguyên Bá, có chuyện gì?

- A, là tỷ tỷ vừa rồi đã tới, kêu đệ giao thứ này cho huynh.

Hạ Nguyên Bá lấy ra một không gian giới chỉ loại nhỏ, giao cho Vân Triệt.

- Tỷ tỷ đệ? Khuynh Nguyệt nàng ấy mới vừa tới?

Vân Triệt nhận giới chỉ, kinh ngạc nói.

- Vâng.

Hạ Nguyên Bá gật đầu:

- Tỷ tỷ nói mấy thứ này thật ra huynh đã không cần nữa, nhưng tỷ ấy cầm ở trên người cũng không có tác dụng gì, nên vẫn để cho đệ giao cho huynh.

Khuynh Nguyệt lão bà đưa đồ cho ta? Sẽ là cái gì?

Vân Triệt cầm lấy giới chỉ, mở ra nhìn vào trong… Trong không gian giới chỉ trống rỗng, chỉ để ba món đồ…

Một viên huyền đan, hơi thở nồng đậm thuần hậu này, rõ ràng là huyền đan của Địa Huyền thú! Một khối bảo tinh to chừng nắm tay, giống như bông tuyết màu tím… Rõ ràng là tử mạch thiên tinh! Còn có một dị thảo trồng trong bình ngọc trong suốt, rễ cây uốn éo, mọc bảy phiến lá cây dài nhọn, cả vật thể mơ hồ lưu động thất thải quang mang…

Thất huyền lung linh thảo!!

Trong lòng Vân Triệt chấn động mạnh.

Thất huyền lung linh thảo, tử mạch thiên tinh, huyền đan của Địa Huyền thú… Đây rõ ràng là ba món đồ lúc trước hắn ngẫu nhiên đề cập tới với Hạ Khuynh Nguyệt, có thể dùng để chữa khỏi huyền mạch tàn phế khi đó!

Vân Triệt ngẩng đầu, vội vàng hỏi:

- Khuynh Nguyệt nàng ấy đi bao lâu rồi?

- À, mới vừa đi một lát, tỷ phu huynh định…

Hạ Nguyên Bá còn chưa nói xong, Vân Triệt đã như một trận gió chạy ra, đảo mắt đã biến mất trước mắt Hạ Nguyên Bá.

Hạ Nguyên Bá đứng ở cửa phòng, vẻ mặt vô tội gãi gãi đầu, nói thầm nho nhỏ:

- Ta có phải nên vào lúc tỷ tỷ đến đây thì nói cho tỷ phu không…

Ra khỏi viện, Vân Triệt dừng lại một chớp mắt, lấy linh giác vô cùng sâu sắc của hắn cảm giác hơi thở nhè nhẹ lạnh như băng còn sót lại, dọc theo phương hướng hơi thở lạnh như băng này đi tới, Vân Triệt khai hỏa toàn bộ tốc độ, điên cuồng đuổi theo mà đi, không quá bao lâu, dưới màn đêm đen nhánh, một bóng dáng uyển chuyển quần áo trắng như tuyết phấp phới xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Bước chân hắn chậm dần, vội vàng kêu một tiếng:

- Khuynh Nguyệt!

Âm thanh sau lưng khiến Hạ Khuynh Nguyệt dừng bước, lẳng lặng xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau với Vân Triệt đuổi theo tới. Đối với Vân Triệt đuổi theo, nàng dường như không hề kinh ngạc, mắt đẹp không gợn sóng, giọng nói mềm mỏng thong thả:

- Vân công tử tìm Khuynh Nguyệt có việc gì?

Xưng hô “Vân công tử” khiến khóe miệng Vân Triệt khẽ nhếch lên, hắn mở miệng hỏi:

- Khuynh Nguyệt lão bà, ta muốn hỏi nàng một vấn đề… Hôn thư của chúng ta ngày đó ta giao cho nàng… Còn đây không?

Tay như tuyết của Hạ Khuynh Nguyệt nâng lên, nhẹ nhàng vuốt lên giới chỉ, một tờ hôn thư phẳng phiu vuông vức, được bảo vệ tỉ mỉ trong thủy tinh vô sắc được nàng lấy ra. Nàng giơ tay lên, tờ hôn thư kia bay về phía Vân Triệt, dừng ở trong tay hắn… Mà tờ giấy này, đúng là hôn thư của hắn và Hạ Khuynh Nguyệt, hoàn hảo không chút tổn hao!

Một cảm động không nói ra được sinh ra trong lòng Vân Triệt, sự tồn tại của tờ hôn thư này, có lẽ cũng không thể chứng minh Hạ Khuynh Nguyệt thật sự có cảm tình gì với hắn, nhưng chứng minh ngày đó sau khi hắn rời đi rồi, nàng toàn lực bảo vệ một điểm tôn nghiêm cuối cùng của hắn.

Ít nhất, khi trượng phu của mình rơi vào bốn bề thọ địch, nàng thân là thê tử không nhân cơ hội gạt bỏ, mà kết thúc phần trách nhiệm thần thánh nhất của người làm thê tử.

Sự tồn tại của tờ hôn thư này, cũng tuyên cáo bọn họ vẫn luôn luôn còn là phu thê, kể cả hiện giờ.

- Khi đó, ngươi không có năng lực bảo vệ phần hôn thư này, cho nên giao cho ta. Hiện giờ, ta tin tưởng ngươi đã có lực lượng bảo vệ tốt cho nó, cho nên cũng nên giao trả lại cho ngươi.

Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng nói.

- Vậy nàng còn nhớ rõ khi ta giao hôn thư cho nàng, lời đã nói như thế nào không?

Vân Triệt cẩn thận thu hồi hôn thư, dùng giọng nói rất nhẹ nói.

Hạ Khuynh Nguyệt: “…”

- Khi đó ta đã nói: “Nếu như nàng còn muốn tiếp tục làm thê tử của ta, vậy bảo vệ nó, nếu nàng muốn đạt được tự do hoàn toàn, liền hủy diệt nó”…

Nói tới đây, Vân Triệt tự giễu cười cười:

- Thật ra, ngày đó sau khi rời khỏi, ta vẫn cho rằng sự lựa chọn của nàng sẽ là hủy diệt hôn thư, bởi vì, cho dù là vì hứa hẹn của phụ thân nàng cũng được, vì báo ân với Tiêu Ưng thúc thúc cũng được, nàng gả cho, đều phải là nhi tử của Tiêu Ưng, nhưng mà, sau khi nàng đã biết ta vốn không phải là nhi tử của Tiêu Ưng, mà là một “Dã chủng nhặt được” từ trong miệng bọn họ, nàng hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận hủy diệt hôn thư và danh phận phu thê, sau đó thanh bạch tiến vào Băng Vân tiên cung, vì sao nàng lại lựa chọn bảo vệ tờ hôn thư này?

Mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt đối diện với Vân Triệt, một chút cũng không có ý tứ tránh đi, sóng mắt hoàn toàn bình tĩnh. Trong một năm rưỡi ở Băng Vân tiên cung này, Vân Triệt rõ ràng cảm giác được, khí chất cả người Hạ Khuynh Nguyệt đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. So sánh với mấy ngày ở chung sau khi lập gia đình với nàng, khi đó ánh mắt của nàng bình thản, lạnh lùng, còn lộ ra một chút lạnh nhạt và non nớt, nhưng Hạ Khuynh Nguyệt hiện giờ lạnh lùng trong mắt đã hoàn toàn bị bình thản thay thế, bình thản giống như một vũng nước đọng không hề có gợn sóng. Mà hơi thở lực lượng, cũng trở nên rét lạnh thấu xương.

Huyền công hạch tâm của Băng Vân tiên cung, trừ bỏ Băng Vân quyết, còn có Băng Tâm quyết, cái sau, có thể khiến cho người ta bình tâm tĩnh khí, tâm hải linh hoạt kỳ ảo, cực hạn, liền có thể làm được vô dục vô cầu chân chính, thờ ơ nhìn tất cả sinh tử, thắng bại thiện ác… Thế gian.

Nhưng mà, người không có điều truy cầu, còn có thể xưng là “Người” sao?

- Vấn đề này, Khuynh Nguyệt không cách nào trả lời.

- Vì sao không cách nào trả lời?

Hạ Khuynh Nguyệt lẳng lặng nói:

- Bởi vì suy nghĩ khi đó của Khuynh Nguyệt, hiện giờ đã không nhớ rõ. Có lẽ, là duyên phận phu thê của chúng ta chưa hết đi.

Bốn chữ “Duyên phận phu thê” nói ra từ trong miệng nàng, những chữ này vốn nên mang theo hơi thở ái muội, nàng lại nói bình thản nhẹ nhàng, không có một chút cảm xúc phấp phỏng, mà vẻ bình thản này, khiến cho Vân Triệt có một cảm giác khó chịu hít thở không thông. Hạ Khuynh Nguyệt đã từng giống như là một đóa tuyết sơn băng liên, khi đó tuy rằng hắn tàn phế mà bé nhỏ, lại vẫn vô cùng có tâm tư đi thử trêu chọc, muốn chinh phục nàng, hái lấy. Nếu không phải phát sinh biến cố sau này, cho hắn đủ thời gian, dưới sớm chiều ở chung, hắn tin tưởng mình có thể thành công.

Nhưng Hạ Khuynh Nguyệt hiện giờ, cảm giác cho hắn lại giống như trăng sáng treo cao trên trời không, hoàn mỹ không tỳ vết như trước, nhưng đã cách hắn rất xa cực kỳ xa, xa đến không có khả năng đụng chạm đến.

Băng Vân tiên cung chỗ này, thật sự hại người a a a!!

Nghĩ tới Sở Nguyệt Thiền sống chung năm tháng, còn từng xxoo, lại như cũ dứt khoát rời đi, nghĩ tới Hạ Khuynh Nguyệt biến hóa… Trong lòng Vân Triệt nhất thời sinh ra kích động muốn tiêu diệt Băng Vân tiên cung.

Thu nạp nhiều mỹ nữ tuyệt thế như thế, lại biến toàn bộ các nàng trở thành không ăn khói lửa nhân gian, không nhiễm phàm trần nhân thế… Quả thật là nơi nhân thần cộng phẫn trong lòng nam nhân!

Ngực Vân Triệt phập phồng, bình ổn tâm tình, bình thản nói:

- Cám ơn nàng vì ta tìm được thất huyền lung linh thảo, huyền đan của Địa Huyền thú và tử mạch thiên tinh. Ta biết cho dù là Băng Vân tiên cung, muốn trong thời gian một năm rưỡi tìm được đầy đủ ba món đồ này cũng không phải dễ dàng như vậy, huống chi, nàng chỉ là một đệ tử mới vừa vào cung.

- Không cần cảm tạ.

Giọng Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng mà tao nhã:

- So với ân huệ ngươi vì ta mà đả thông toàn bộ huyền quan, chuyện này, không đáng để nói.

- Ta đả thông huyền quan cho nàng, chẳng qua chỉ mất vài giọt mồ hôi, nàng vì ta tìm được những thứ này, lại không chỉ đơn giản như vài giọt mồ hôi. Chỉ có điều, ta thật sự không nên nói cám ơn nàng, bởi vì, chúng ta là phu thê.

Vân Triệt khẽ nở nụ cười.

Hạ Khuynh Nguyệt: “…”

- Ta có thể hỏi nàng ba vấn đề không?

- Xin hỏi.

Hạ Khuynh Nguyệt không cự tuyệt.

Đêm càng ngày càng sâu, tuy rằng bầu trời có mấy vì sao lưa thưa, nhưng trăng tròn lại đặc biệt sáng tỏ, không hề bủn xỉn bỏ ra ánh sáng sáng ngời, nhưng khi chiếu lên trên người Hạ Khuynh Nguyệt, ánh trăng xinh đẹp không tỳ vết đó, lại chỉ có thể rơi vào làm nền không được chú ý, Hạ Khuynh Nguyệt dưới ánh trăng giống như thiên nữ giáng trần, phóng thích ra một vẻ đẹp không cách nào hình dung, làm cho người ta nín thở. Nhìn bóng dáng trước mắt đẹp đến gần như hư ảo, nếu nói Vân Triệt không tim đập rộn lên đó là không có khả năng, hắn chậm rãi hít một hơi, hỏi:

- Nàng ở Băng Vân tiên cung, sống có tốt không?

- Rất tốt. Cung chủ, sư phụ, sư bá, sư thúc, tất cả sư tỷ muội đều đối xử rất tốt với ta.

Hạ Khuynh Nguyệt trả lời thật ngắn gọn.

- Ừm, vậy thì tốt.

Vân Triệt gật gật đầu:

- Vấn đề thứ hai, vào rất lâu trước kia, ta vẫn muốn có được đáp án, chính là khi đó, nàng không nói cho ta… Ta muốn biết, khi chúng ta lập gia đình, huyền lực của nàng, rốt cuộc đã là cảnh giới gì?

Khi đó Vân Triệt vô cùng khẳng định, huyền lực của Hạ Khuynh Nguyệt tuyệt đối không phải là Sơ Huyền cảnh cấp mười như ngoài mặt lộ ra. Chính là, cấp bậc huyền lực Sơ Huyền cảnh cấp mười của nàng cũng toàn thành đều biết, nên không có người chất vấn, ngay cả những trưởng giả thực lực cao hơn Sơ Huyền cảnh kia, cũng đều cho rằng nàng chỉ có Sơ Huyền cảnh cấp mười, dường như, huyền lực chân thật của nàng bị phương pháp đặc thù gì đó che giấu. Về phần nguyên nhân che giấu, Vân Triệt thật ra có thể hiểu được, ở Lưu Vân thành địa phương nhỏ kia, mười sáu tuổi Sơ Huyền cảnh đỉnh phong đã được công nhận là đệ nhất thiên phú, nếu như huyền lực nàng triển lộ ra là Nhập Huyền cảnh, thậm chí Nhập Huyền cảnh đỉnh phong, tất nhiên sẽ gây nên oanh động khó có thể đoán trước.

Một lần này, Hạ Khuynh Nguyệt không cự tuyệt, trực tiếp đáp lại:

- Năm mười hai tuổi, ta gặp sư phụ; mười ba tuổi, ta đột phá Sơ Huyền, đặt chân vào cảnh giới Nhập Huyền, khi mười bốn tuổi, đột phá Nhập Huyền, tiến vào cảnh giới Chân Huyền, mười sáu tuổi khi thành hôn với ngươi, chính là ở cảnh giới Chân Huyền cảnh đỉnh phong, giống như ngươi bây giờ.

Vân Triệt: “…”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment