.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_214" class="block_" lang="en">Trang 107# 2
Chương 214: Chân chính bắt đầu
Vân Triệt trầm mặc thật lâu, trong lòng chỉ có khiếp sợ.
Khi đó cho dù hắn xác định huyền lực của Hạ Khuynh Nguyệt tuyệt đối không chỉ ở Sơ Huyền cảnh cấp mười, nhưng dự đoán huyền lực chân thật của nàng, cũng chỉ ở Nhập Huyền cảnh, nhiều nhất tới Nhập Huyền cảnh đỉnh phong, nhưng lại không nghĩ tới, Hạ Khuynh Nguyệt khi đó, lại giống như mình bây giờ là Chân Huyền cảnh cấp mười! Cách Linh Huyền cảnh cũng chỉ có một bước xa mà thôi.
Khi đó hắn vốn không có khả năng nghĩ đến Bởi vì đối với một Lưu Vân thành nho nhỏ mà nói, mười sáu tuổi Chân Huyền cảnh đỉnh phong, quả thật còn hư ảo hơn thần thoại.
Nếu khi đó, nàng trực tiếp triển lộ mình mới mười sáu tuổi huyền lực đã là Chân Huyền cảnh cấp mười ra, như vậy oanh động đến, không chỉ là một Lưu Vân thành, tất cả thành chung quanh, bao gồm Thương Phong hoàng thất sẽ bị kinh động thật sâu, khi đó, Hạ Khuynh Nguyệt vốn đừng mong yên tâm lưu lại trong Lưu Vân thành.
Cũng khó trách Băng Vân tiên cung sẽ nhìn trúng Hạ Khuynh Nguyệt, thiên phú của nàng, thế mà lại kinh người đến trình độ như vậy!
- Thì ra là thế, chắc là sư phụ của nàng sợ huyền lực của nàng quá mức kinh hãi thế tục, cho nên dùng phương pháp gì đó giúp nàng giấu đi, để khí tức huyền lực của nàng chỉ ở Sơ Huyền cảnh cấp mười, đúng không?
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ gật đầu.
- Vấn đề thứ ba.
Ánh mắt Vân Triệt nhìn thẳng vào Hạ Khuynh Nguyệt, trong bình tĩnh mang theo chút tính chất xâm lược:
- Ta muốn biết, trong khoảng thời gian nàng ở Băng Vân tiên cung, có ngẫu nhiên sẽ nhớ đến ta không?
“…” Hạ Khuynh Nguyệt trầm mặc, một lúc sau, nàng xoay người sang chỗ khác, nói khẽ:
- Thời gian đã không còn sớm, ngày mai còn có trận đấu, sớm đi nghỉ ngơi đi, Khuynh Nguyệt cũng cần phải trở về.
Nói xong, không đợi Vân Triệt đáp lại, nàng đã bước sen nhẹ nhàng, theo quần áo như tuyết nhẹ nhàng bay lên, bóng dáng của nàng đã nhanh chóng rời xa… Đi không hề do dự.
Vân Triệt không đuổi theo, hắn vừa đề khí, dùng giọng nói đủ để cho nàng nghe được khẽ kêu:
- Sau ngày mai, ta nhất định sẽ tiến vào đến ba mươi hai vị chiến cuối cùng! Nếu ở tranh tài ba mươi hai vị chúng ta gặp nhau, ta hy vọng, nàng nhất định đừng hạ thủ lưu tình với ta!!
Giọng nói của hắn chậm rãi truyền ra, bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt, cũng đã biến mất trong tầm mắt của hắn.
––––––––––––
Thương Phong bài vị chiến ngày thứ sáu, cũng là ngày cuối cùng của tiểu tổ thi đấu vòng thứ hai.
Ánh mắt tập trung vào nhiều nhất, vẫn là trận đấu chỗ Vân Triệt, tất cả mọi người muốn nhìn một chút, người có huyền lực xếp hạng nhất đếm ngược trong hàng ngũ tất cả đệ tử tham chiến này, hắc mã siêu cấp chính là cấp bậc quái thai này, kết quả có thể đi đến cự ly bao xa trong bài vị chiến lần này
Từ sau mười trận thắng liên tiếp tiểu tổ thi đấu vòng thứ hai ngày hôm qua, thắng liên tiếp của Vân Triệt cũng không bị bỏ dở trong tiểu tổ thi đấu ngày hôm nay, mà là ở trong hết lượt tiếng kinh hô này đến lượt khác, tiếp tục đón lấy từng trận lại từng trận.
Trận thứ mười một:
- … Thương Phong hoàng thất Vân Triệt thắng!
Tần Vô Thương kích động nắm chặt hai tay, hận không thể không phong độ chút nào vung tay hô to.
Trận thứ mười hai:
- … Thương Phong hoàng thất Vân Triệt thắng!
Tần Vô Thương kích động đứng lên, môi run run một trận, hai tay đang run rẩy đến mức không biết đặt vào đâu.
Trận thứ mười ba:
- … Thương Phong hoàng thất Vân Triệt thắng!
Râu đen của Tần Vô Thương cũng bắt đầu rung rung lên, trong miệng hắn liên tiếp nhắc đi nhắc lại:
- Tốp năm mươi… Tốp năm mươi… Tốp năm mươi…
Cá nhân bài vị tiến vào tốp năm mươi tên, đây là bài vị mà hắn nghĩ cũng không dám nghĩ! Cho tới nay giấc mộng của hắn giống với Thương Vạn Hác, chỉ đều hy vọng thế lực bài danh có thể tiến vào một trăm thứ hạng đầu, mà hiện giờ, một mình Vân Triệt, đã khiến cho hoàng thất lấy được bài vị còn cao xa hơn mục tiêu trong giấc mộng không biết bao nhiêu lần… Hắn có thể tưởng tượng đến, khi Thương Vạn Hác nghe được tin tức này sẽ kích động thành dáng vẻ gì.
… …
Trận thứ mười lăm, cũng là một trận cuối cùng:
- … Thương Phong hoàng thất Vân Triệt thắng!
- Vân Triệt đệ tử dự thi của Thương Phong hoàng thất, mười lăm trận tiểu tổ thi đấu vòng thứ hai toàn thắng, trực tiếp tiến thẳng vào đấu loại ngày mai!
Khi trọng tài tuyên bố thành tích này, dùng một ánh mắt vô cùng kinh dị nhìn Vân Triệt… Mười lăm thắng liên tiếp, ở trong bài vị chiến các kỳ trước, không phải đệ tử tứ đại tông môn lấy được thành tích này có số lượng cực nhỏ, nhưng không phải không có. Mà, lấy huyền lực Chân Huyền cảnh cấp mười lấy được mười lăm thắng liên tiếp…
Trong lòng trọng tài điên cuồng cuồn cuộn một câu nói… Đây là trò đùa cấp quốc tế gì! Là ta điên rồi hay là toàn bộ đại lục cũng đã điên rồi!
Ngoài Vân Triệt, Hạ Khuynh Nguyệt, Lăng Vân, Phần Tẫn, Tiêu Cuồng Lôi các đệ tử của tứ đại tông môn cũng đều lấy thành tích toàn thắng kết thúc tiểu tổ thi đấu vòng thứ hai, cũng đều không cần bài vị, trực tiếp tiến thẳng vào đấu loại ngày mai.
- Toàn thắng… Tam thập nhị cường (32 mạnh)… Cho dù đấu loại ngày mai, hắn lấy được hạng nhất đếm ngược, bài vị cá nhân cũng giữ vững được là vị trí thứ ba mươi hai…
Tần Vô Thương đã kích động đến mông thật lâu không đụng chạm vào ghế ngồi, kích động đến vốn không cách nào ngồi xuống, trong miệng hắn lẩm bẩm giống như nói mê, mỗi một lời nói mang theo âm rung thật sâu. Một khắc này, hắn cảm giác sâu sắc rằng mình nhất định đang nằm mơ, sợ hãi sâu sắc rằng đây chỉ là một giấc mộng…
So sánh với, Thương Nguyệt có vẻ bình tĩnh hơn. Dù sao, nàng không giống như Tần Vô Thương nhận lấy rất nhiều lần sỉ nhục, oán giận và không cam lòng từ thành tích thảm bại ở các kỳ bài vị chiến trước mang đến, cũng không luôn luôn có khát vọng mơ ước thở mạnh nhướng mày như vậy. Nhìn Vân Triệt lần lượt đánh bại đối thủ, hướng tới độ cao càng ngày càng cao, dẫn tới tiếng kinh hô càng ngày càng lớn trong toàn trường, nàng vui sướng trong lòng, tự hào, cảm giác thỏa mãn tràn đầy, hồi tưởng đến lúc trước quen biết hắn ở Tân Nguyệt thành, cùng với từng chút một sau này, nàng không tự chủ được cười rộ lên.
Hắn luôn là một người có thể mang đến hy vọng, kinh hỉ và kỳ tích…
Gặp được hắn, là gặp gỡ may mắn nhất, kỳ tích nhất đời này của ta.
- Thật đúng là một kết quả làm cho người ta bất ngờ, ta vốn tưởng rằng đã đánh giá hắn rất cao, nhưng không nghĩ tới, lại vẫn hoàn toàn là quá mức đánh giá thấp. Hắn thế mà lại lấy thành tích toàn thắng tiến vào ba mươi hai thứ hạng đầu. Lấy Chân Huyền cảnh lấy được thành tựu như vậy, có thể nói chưa từng có ai, sau này, cũng cơ bản không có khả năng lại xuất hiện thêm một người khác nữa.
Nhìn Vân Triệt thắng liên tiếp mười lăm trận sau đó đi xuống luận kiếm đài, Lăng Nguyệt Phong cảm thán từ tận đáy lòng.
- Vâng.
Lăng Vân chậm rãi gật đầu.
- Chỉ có điều, hắn có thể lấy được thành tích như vậy, không thể không nói, vận khí cũng chiếm một phần rất lớn. Dù sao, hai vòng tiểu tổ thi đấu, hắn đều không gặp phải tông môn lớn, nhất là đệ tử tứ đại tông môn ta, bằng không, vốn không có khả năng luôn luôn thắng liên tiếp đi tới. Nhưng trừ bỏ một điểm này, hắn có thể lấy thực lực Chân Huyền cảnh đi đến một bước này… Hậu sinh khả úy mà.
- Phụ thân, hễ là có thể vượt cấp chiến thắng đối thủ, không gì khác ba loại khả năng, một loại là thiên phú vận dụng huyền lực cực cao, có thể phát huy ra uy lực huyền lực gấp hai lần thậm chí nhiều lần, loại thứ hai là cường độ huyền công huyền kỹ cực cao, đủ để nghiền áp đối thủ, loại thứ ba, còn lại là thiên phú dị bẩm, trời sinh có được thần lực, vật thể hoặc kiếm ý gì đó có thuộc tính đặc thù. Trong đó nhiều nhất chính là, cường độ huyền công huyền kỹ nghiền áp… Phụ thân, người có thể nhìn ra được hắn dùng chính là loại huyền công gì không?
Lăng Vân thận trọng hỏi.
Lăng Nguyệt Phong lại lắc đầu:
- Huyền công của hắn, ta hoàn toàn nhìn không ra, hắn cho dù quyền cước, hay là trọng kiếm, huyền lực phóng thích đều cương mãnh vô cùng, trực phóng trực thu, khiến cho ta có cảm giác ngược lại giống như là chỉ có huyền lực đơn thuần, mà không có sự tồn tại của bất kỳ huyền công nào, nhưng chính là huyền lực đơn thuần này, về phía cường độ lại vượt xa giới hạn của Chân Huyền cảnh… Có thể chiến thắng đối thủ vượt qua biên độ lớn như thế, ta cũng đời này ít thấy. Xem ra sau trận chiến, ta cần phải tìm hắn tán gẫu nhiều thêm mấy câu.
Lăng Vân mang chút kinh ngạc liếc nhìn phụ thân hắn. Từ khi hắn ra đời cho đến nay, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân sinh ra lòng hiếu kỳ với một thiếu niên như thế. Chỉ có điều Vân Triệt, cũng đúng là có tư cách như vậy.
Sau tiểu tổ thi đấu vòng thứ hai, căn cứ vào số lượng trận thắng, trực tiếp quyết định ra bài vị đệ tử tông môn một trăm thứ hạng đầu tiên, trong đó, đệ tử bài danh ba mươi hai thứ hạng đầu tiên sẽ tiến hành đấu loại cuối cùng trên chủ kiếm đài vào ngày mai, trăm thứ hạng sau, cùng với từ thứ hạng ba mươi ba đến thứ hạng một trăm, chia ra đi vào trận thi đấu phụ khác nhau, tiến hành bài vị chiến phân hạng thứ tự.
Đấu loại, giai đoạn bài vị chiến cuối cùng, cũng là hạch tâm của cả bài vị chiến, bởi vì đây là từ trong hơn một ngàn năm trăm đệ tử tham chiến, quyết định ra ba mươi hai người mạnh nhất! Đại biểu cho thực lực tối cao nhất của một đời tuổi trẻ Thương Phong đế quốc hiện giờ! Tuy đấu loại chỉ có ba mươi hai người, nhưng lại liên tục đủ suốt năm ngày, còn dài hơn một vòng tiểu tổ thi đấu. Nơi thi đấu cũng không còn là tiểu kiếm đài, mà là chủ luận kiếm đài trung tâm khổng lồ.
––––––––––––
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, luận kiếm đài Thiên Kiếm sơn trang đã náo nhiệt lên.
Ba mươi hai vị chiến cuối cùng của Thương Phong bài vị chiến, rốt cuộc bắt đầu!
Trung tâm chủ luận kiếm đài tạm thời đặt một khối huyền thạch vĩ đại, phía trên biểu hiện ra tên của ba mươi hai người tiến vào ba mươi hai vị chiến, cùng với chỗ tông môn. Trong ba mươi hai cái tên này, mười hai đệ tử của tứ đại tông môn, toàn bộ được liệt vào, không thiếu một người.
Mà ở trong lịch sử bài vị chiến, đây chẳng qua là hiện tượng quá mức bình thường, nếu phía trên thiếu cho dù một người, ngược lại là không bình thường. Tứ đại tông môn và các tông môn khác chênh lệch to lớn, bởi vậy có thể thấy được một ít. Cho nên, ba mươi hai vị chiến cuối cùng này, còn có một tên gọi khác “Tứ đại tông môn tranh bá chiến”, không khoa trương chút nào.
- Ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, cái tên của Thương Phong hoàng thất chúng ta, lại sẽ có một ngày xuất hiện ở trên đó.
Tần Vô Thương nhìn khối huyền thạch vĩ đại trong sân, trong thần sắc lại mang theo thành kính thật sâu. Đêm qua hắn kích động một đêm không ngủ, sáng nay lại sớm đến đây, tâm tình kích động cho dù như thế nào cũng không thể áp chế.
Mỗi một cái tên trên huyền thạch đều rung động, mỗi một cái tên tông môn cũng càng kinh người. Tần Vô Thương tin tưởng, nhịp bước của Vân Triệt ở bài vị chiến lần này, cũng chỉ đến đó mà thôi, bởi vì ba mươi mốt người khác, mỗi một người đều không phải đối thủ lúc trước hắn gặp được có thể sánh bằng. Nhưng cho dù trận đầu hắn bị đánh bại, thu hoạch bài vị chiến lần này, cũng đã xa đến không gì sánh được vượt qua mong muốn, hắn không có gì không thỏa mãn.
- Xin mời ba mươi hai đệ tử dự thi lên đài rút số thứ tự đối chiến!
Trong toàn bộ quá trình ba mươi hai vị chiến chỉ có một trọng tài, đó là Lăng Vô Cấu. Theo một tiếng hô to của Lăng Vô Cấu, ba mươi hai người theo thứ tự lên đài, rút ra dãy số đối chiến của bản thân.
- Vân sư đệ, là số… A? Lại là… Số một!
Thương Nguyệt cầm thẻ bài trong tay Vân Triệt qua, chữ số ở phía trên, rõ ràng là chữ “一” cực lớn.
Nói cách khác, trận đấu ngày hôm nay, Vân Triệt sẽ phải luân phiên lên sàn!
- Thứ nhất liền thứ nhất đi, cũng tránh cho đợi đến không kiên nhẫn.
Vân Triệt không coi là gì nói.
- Vân Triệt, ngươi có thể đi vào ba mươi hai vị chiến, đã vô cùng vô cùng rất giỏi.
Tần Vô Thương mở miệng nói:
- Chỉ có điều, ba mươi vị chiến, mỗi một đối thủ đều không phải chuyện nhỏ, nhất là đệ tử của tứ đại tông môn, lúc trước ngươi chưa bao giờ gặp, vốn không biết sự đáng sợ của bọn họ. Cho nên, vào trận đấu ngày hôm nay, nếu thấy không cách nào chiến thắng, nhận thua sớm một chút cũng không dọa người, ngươi đã sáng tạo ra kỳ tích khiến mọi người khiếp sợ, ngàn vạn lần đừng quá mức cậy mạnh, bằng không lỡ như nhận lấy đối thủ ác ý làm bị thương, sẽ không hay. Một phen bài vị chiến này, ngươi đi đến đây, đã đủ vừa lòng, bài vị chiến lần tiếp theo, mới là vũ đài chân chính của ngươi.
Vân Triệt gật đầu:
- Tần phủ chủ, ngươi yên tâm, khi nên tiến ta nhất định tiến, khi nên lui, ta cũng sẽ không ngốc nghếch cậy mạnh.
- Vậy thì tốt.
Tần Vô Thương gật đầu cười.
Nắm lấy thẻ bài của mình, nhìn về phía luận kiếm đài khổng lồ trung tâm, thừa nhận một đống ánh mắt mang ý tứ hàm xúc khác nhau, Vân Triệt rõ ràng cảm giác được, trận bài vị chiến cho đến bây giờ, đối với hắn mà nói hoàn toàn không phải là điểm cuối như Tần Vô Thương biểu đạt…
Mà là chân chính bắt đầu!!