Kinh mạch toàn thân Vân Triệt đều đứt đoạn, xương cốt cũng không còn khúc nào hoàn chỉnh.
“Tu vi Thần Quân cảnh mà lại có thể phóng ra uy thế của ‘Thần Diệt cảnh’.” Mạch Bi Trần chậm rãi lẩm bẩm, sức mạnh của hắn xuyên qua cơ thể Vân Triệt, muốn chân chính tiếp xúc với dấu vết mà Thần Sáng Thế và Ma Đế để lại: “Nào, để ta xem thử xem, kẻ như ngươi còn có cách nào mang một bất ngờ đến cho ta nữa không.”
“…” Lúc này đây, đồng tử của Vân Triệt đã ngừng co rút lại, Mạch Bi Trần ở gần ngay gang tấc chỉ còn hiện lên với hình dáng lờ mờ trong tầm mắt tan rã của hắn.
“Mị Âm, truyền tống!”
Trì Vũ Dao mở miệng hạ lệnh, cùng lúc đó, đôi mắt xinh đẹp của nàng phóng ra một tia ma quang đen kịt nồng đậm không gì sánh được.
Ngay lập tức, sức mạnh không gian của Càn Khôn Thứ được giải phóng, thần quang màu đỏ thẫm bao phủ cơ thể bọn họ, sau đó lóe lên trong nháy mắt, biến mất tại chỗ cùng với năm người.
Dao động linh hồn bất thường khiến cho Mạch Bi Trần lập tức cảnh giác, hắn đột nhiên đảo mắt, nhìn về phía Trì Vũ Dao, sau đó phóng ra sức mạnh linh hồn.
Đúng lúc này, một vầng sáng đỏ thẫm đột nhiên xuất hiện trên đầu hắn.
Năm bóng người đáp xuống từ trên cao.
Khi không có dao động hay dấu vết dịch chuyển không gian, cho dù là Mạch Bi Trần thì cũng không thể phát hiện và phòng bị.
Mạch Bi Trần vẫn luôn phóng thích khí tràng bán thần, ở trong khoảng cách gần như vậy, ngay cả đối với thần đế mà nói, mỗi một tấc không gian ở nơi này đều là cơn ác mộng kinh hoàng.
Khoảnh khắc ba Diêm Tổ và hai Phạm Tổ xuất hiện, uy áp bán thần vô cùng khủng bố khiến bọn họ như thể vạn đao nhập thể, thân xác và nội tạng chẳng khác nào hoàn toàn bị xé nát ngay tức khắc.
Mà thứ sức mạnh bọn họ ngưng tụ đã lâu cũng được giải phóng vào ngay lúc này.
Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc được kim quang bao phủ, hóa thành hai vầng mặt trời màu vàng hừng hực, rơi xuống phía Mạch Bi Trần.
Phạm Hồn Tẫn!
Đây chính là Phạm Hồn Tẫn được hai người đã từng là Phạm Thiên Thần Đế dùng chính sinh mệnh, phạm hồn và toàn bộ thần lực của mình để giải phóng, dù cho có bị chôn vùi dưới khí tràng của bán thần, nó vẫn chiếu rọi phạm quang rực rỡ ánh vàng khắp trăm vạn dặm tinh vực.
Khoảnh khắc đầu tiên khi xuất hiện, bọn họ lập tức giải phóng thứ sức mạnh kết thúc với cái giá phải trả là hy sinh bằng mạng sống của mình.
Điều bọn họ muốn làm không phải là chiến đấu với Mạch Bi Trần, mà là dùng cái giá thảm khốc nhất, đổi lấy một tia hy vọng dù chỉ trong chớp nhoáng.
Khí tức đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt và hoàn toàn nằm ngoài dự liệu tất nhiên sẽ khiến Mạch Bi Trần cảm thấy sửng sốt. Mà khi phạm quang đốt cháy bầu trời rồi ập xuống đỉnh đầu, đôi mắt như thể vĩnh viễn chỉ có sự kiêu ngạo và khinh thường giống hệt như Nam Chiêu Minh và Nam Chiêu Quang trước đó, lúc này đây lại trở nên co rút dữ dội, thứ phản chiếu trong đó là vẻ kính sợ và ngạc nhiên từ tận sâu thẳm.
Cơ thể hắn cũng kịch liệt run rẩy, khí tràng bán thần còn đáng sợ hơn cả vạn cơn ác mộng cũng theo đó mà sụp đổ hơn phân nửa.
Ầm…
Mạch Bi Trần đang ngạc nhiên sững sờ bỗng chốc bị hai vầng mặt trời màu vàng rực lửa đánh thẳng vào đầu. Đây chính là hai luồng Phạm Đế Thần Lực tối cao nhất đương thời, cũng là sức mạnh khống chế tối cao nhất của hai Phạm Thiên Thần Đế là Thiên Diệp Vụ Cổ và Thiên Diệp Bỉnh Chúc, bởi lẽ ở khoảng cách gần như vậy mà sức mạnh được bộc phát ra lại chỉ tạo thành xung kích nhỏ nhất với Vân Triệt.
Dù là một kẻ mạnh như Mạch Bi Trần, giây phút thất thần bị hai luồng Phạm Hồn Tẫn đánh thẳng vào đầu, chắc chắn hắn cũng chẳng cảm thấy dễ chịu gì cho cam.
Trong đầu hắn vang lên một tiếng nổ lớn, phần cổ đột ngột bị bẻ cong về phía sau, xương gáy đồng loạt lệch khỏi vị trí. Lúc này đây, cơ thể hắn nhanh chóng ngã xuống, ngửa thân trên ngả về phía sau một cách dữ dội, khiến cơ thể mất đi thăng bằng.
“…” Kim quang chói lóa phản chiếu lên đôi mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi tạo thành sắc vàng thuần túy nhất hệt như năm đó.
Thiên Diệp Vụ Cổ, Thiên Diệp Bỉnh Chúc, hai người đã từng là Phạm Thiên Thần Đế, giờ đây đã ra đi mãi mãi. Bọn họ dùng tính mạng và sức mạnh cuối cùng của mình, gieo xuống hai hạt giống vàng hy vọng cho thế giới này.
“Khặc a!!”
Trong ánh kim quang rực rỡ chiếu rọi thế gian, Diêm Nhất Diêm Nhị Diêm Tam phát ra tiếng thét gào bén nhọn chói tai nhất một đời như thể xé rách linh hồn, sau đó lao về phía Mạch Bi Trần.
Đôi mắt quỷ dị của bọn họ vô cùng dữ tợn, bóng hình Diêm Ma trên người điên cuồng tới mức có thể tự tan vỡ bất cứ lúc nào, mà dưới sức mạnh Diêm Ma hoàn toàn bộc phát, bàn tay của bọn họ đã hóa thành bộ móng vuốt quỷ ma ngục đáng sợ nhất.
Mạch Bi Trần trong trạng thái hiện giờ căn bản không kịp thực hiện bất kỳ hành động ngăn cản nào, chỉ có thể để mặc ba Diêm Ma đồng thời bổ nhào lên người mình.
Diêm Nhất vồ lên cánh tay phải của Mạch Bi Trần, sau đó há to miệng, hàm răng khô quắt nhuốm màu đen kịt hung hăng cắn vào cổ tay hắn.
Diêm Nhị vồ lên bả vai phải của Mạch Bi Trần, sau đó hai cánh tay sống chết giữ chặt lấy xương bả vai, sức mạnh cắn nuốt của Diêm Ma lập tức điên cuồng tuôn ra.
Cánh tay mà Mạch Bi Trần dùng để giữ chặt lấy Vân Triệt chính là cánh tay phải của hắn! Cùng lúc đó, Diêm Tam trực tiếp bổ nhào lên gương mặt của Mạch Bi Trần, đôi tay gầy gò khô quắt khóa chặt lấy phần cổ bị bẻ cong của hắn, cái đầu hệt như chỉ còn lại phần xương sọ há to cái miệng tối đen khủng bố, ngoan độc cắn lên đỉnh đầu của Mạch Bi Trần, dùng toàn bộ sức mạnh Diêm Ma đâm thẳng vào trong não hắn.
Hết chương 2209.